Chương 11

405 66 3
                                    

Bệnh viện Bắc Kinh

Lý Hoành Nghị hiện đang chờ ở ngoài phòng bệnh cùng với bố mình. Hai cha con chỉ ngồi im lặng, không nói với nhau bất cứ một lời nào, mắt hướng về phía cánh cửa kia.

Sau khi mẹ cậu ngất xỉu, Lý Hoành Nghị đã tìm chuyến bay sớm nhất, nhanh chóng đến Bắc Kinh ngay trong đêm.

Cả người cậu phờ phạc, mặt mũi tái nhợt, trông cũng chẳng khá khẩm là bao. Cậu đã trực tiếp gọi điện cho đạo diễn để xin nghỉ, cảnh quay ngày hôm nay thì để dồn sang ngày mai.

Anh trai có lẽ cũng sắp đến.

Cửa phòng bật ra, vị bác sĩ già bước tới hỏi: "Người nhà của bệnh nhân đâu?"

Bố Ngao nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, vội vàng đáp lời bác sĩ: "Tôi là chồng bà ấy ạ. Vợ tôi thế nào ạ?"

"Hiện tại tình trạng bà ấy đã ổn định. Tuy nhiên, lúc nãy tôi có xem qua bệnh án của vợ ông, tôi nghĩ rằng nên làm thêm một số kiểm tra nữa để có thể chắc chắn hơn về kết quả."

"Bà ấy sẽ không sao chứ ạ? Sẽ không có vấn đề gì đâu phải không?"

"Ông hãy chờ kết quả kiểm tra của chúng tôi, sẽ sớm có thôi." Vị bác sĩ vỗ lên vai bố Lý sau đó rời đi.

Lý Hoành Nghị thất thần nhìn bố, giọng có chút khàn nói: "Mẹ sẽ không sao đâu, bố đừng lo lắng."

Ông quay đầu nhìn cậu, trong mắt hình như có chút thất vọng, "Bố nghe hết rồi. Con... Sao con lại làm như thế?"

Cậu không ngạc nhiên với thái độ của bố mình, ngước mắt nhìn ông, "Đừng nói nữa bố, chúng ta đều mệt rồi. Đến sáng sẽ có kết quả kiểm tra của mẹ, giờ mình cứ đợi đi đã."

Sau đó ông không nói gì nữa, chỉ lắc đầu nhìn Lý Hoành Nghị rồi bước vào trong phòng.

Cậu không theo bố vào mà cứ lẳng lặng ngồi chờ như vậy cho đến sáng. Dù sao cũng ngủ không được.

...

"Cậu là người nhà của bệnh nhân phòng 301 đúng không?"

Lý Hoành Nghị nghe có người gọi, ngẩng đầu lên thì là một vị bác sĩ khác, "Vâng, cháu là con trai của bà ấy. Bác sĩ lúc nãy đâu rồi ạ?"

"Vị bác sĩ đó không thuộc chuyên khoa này. Từ giờ tôi sẽ là bác sĩ chủ trị của mẹ cậu."

"Ý bác sĩ như vậy... Là sao ạ?" Cậu căng thẳng hỏi.

"Theo như trong bệnh án, trước kia mẹ cậu đã từng mắc bệnh bạch cầu, đây là một dạng của ung thư máu. Tôi đoán có lẽ cậu cũng hiểu."

"Cháu hiểu ạ. Mẹ cháu đã từng ghép tủy một lần rồi, về sau sức khỏe cũng khá ổn định."

Vị bác sĩ kia nghe vậy thì gật đầu, lật lật mấy tờ giấy trên tay, "Phải. Thông thường thì phương pháp ghép tế bào gốc là một trong những cách có thể coi là hiệu quả nhất khi mà nó làm giảm nguy cơ tái phát, đồng thời giúp bệnh gần như được chữa khỏi hoàn toàn. Tuy nhiên..." Ông nhướng mày, "Không phải không có trường hợp ngoại lệ. Điều này hoàn toàn có thể xảy ra."

Bằng Nghị | Giấy RáchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ