Chương 4

105 12 3
                                    

Tôi bật dậy sau cơn choáng váng. Mất một lúc lâu tôi mới nhìn rõ cảnh vật xung quanh, tôi vẫn đang ở trong phòng kí túc xá. Tay tôi được cắm kim tiêm truyền nước, có vẻ tôi không được đưa tới bệnh viện mà chữa trị tại gia ở công ty luôn. SM là công ty lớn, đội ngũ y tế đều là bác sĩ chuyên khoa có tiếng, điều trị tại gia hoàn toàn có thể yên tâm được.

Tôi thở hắt, nặng nhọc tự đỡ cơ thể đứng dậy. Đầu óc vẫn xoay mòng mòng.

' Không hơi đâu lại mơ về kiếp trước chứ'

Tôi nghĩ thầm, không biết bản thân đã lan man bao lâu rồi, còn mơ một giấc mộng dài như vậy. Trái tim vốn rối rắm giờ đập mạnh từng hồi để truyền tải đủ cảm xúc của bản thân.

Chân trước đá chân sau, tôi lê lết bản thân vào nhà tắm. Tôi nhớ được bản thân đã nôn rất nhiều trước khi ngất đi, nhưng cơ thể lúc này lại vô cùng sạch sẽ, quần áo thay trên người cũng không phải của tôi. Áo mặc dài quá mông, chiếc quần rộng thùng thình không ôm được eo, cảm giác bước đi mạnh có khi sẽ tụt xuống. Tôi kéo áo lên mũi ngửi ngửi, mùi hương này quen thuộc quá. Mùi nhàn nhạt của hoa cỏ sau cơn mưa, thấm lẫn mùi đất bùn và nước xả vải, đây là hương thơm vốn có của Sungchan.

Là Sungchan tắm rửa cho mình ư? Tôi tự nghĩ rồi lại không dám kết luận.

Trong lúc tôi loay hoay trước gương, cửa phòng tắm đột ngột mở toang. Sungchan đứng khoanh tay nhìn bộ dạng tôi đang hít lấy hít để chiếc áo phông của anh ấy. Tôi xấu hổ đứng thẳng dậy. Sungchan im lặng nhìn tôi thêm một lúc rồi quay người bỏ đi. Tôi thở phào, tuy rằng có chút khó hiểu, nhưng anh không truy hỏi hành động như một thằng dở người vừa nãy của tôi cũng tốt. Tôi tạt vội nước lạnh vào mặt, ép cho mình tỉnh táo hơn một chút. Nhưng cơ thể ốm yếu này vẫn mềm như cọng bún, không những không đi đứng hẳn hoi, còn run bần bật. Tôi nén cơn đau bước ra khỏi nhà tắm.

Vừa đi khỏi nhà tắm vài bước, cơ thể tôi loạng choạng ngã xuống. Một cánh tay vững chắc đỡ lấy eo tôi, ngăn cơ thể tôi đổ xuống sàn. Tôi bất ngờ nhìn Sungchan. Anh điềm tĩnh bế ngang tôi lên. Tôi hoảng hốt ôm lấy cổ anh. Sungchan vẫn im lặng như thế, tôi không thể đoán được tâm trạng của anh. Anh đặt tôi nằm lên giường, nhẹ nhàng kéo chăn trùm kín tôi, còn cẩn thận gói góc chăn.

Bỗng nhiên bị cuốn tròn như con sâu, tôi ngoài há miệng kinh ngạc nhìn anh ra không còn phản ứng nào khác. Sungchan như đọc hiểu suy nghĩ của tôi, anh ngồi cạnh giường. Anh nói rất nhỏ, tôi hết sức tập trung nghe.

- Ta...em...

Các chữ đứt quãng gấp gáp phát ra lại được nuốt vào trong, Sungchan hít ra thở vào một cách mạnh mẽ, tôi còn để ý anh bực dọc vuốt tóc. Tôi đoán rằng anh đang nổi giận với tôi, không khỏi tủi thân im lặng nhìn sang chỗ khác.

- Cậu bị viêm dạ dày nặng như vậy sao không báo trước cho công ty?

- Hả?

Tôi có chút không nghe rõ, à không, là không tin vào những gì mình được nghe.

- Vừa xuất viện được hơn một tuần, sao cậu lại gấp gáp bay sang Hàn như vậy? Cơ thể thiếu dinh dưỡng trầm trọng, xương khớp cũng chưa linh hoạt lại như trước,...

[Sungtaro] Thế nào là mãi mãi?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ