Mọi thứ cô có đều nằm gọn trong một chiếc vali: quần áo mùa đông dày, một cuốn sổ lưu niệm chứa đầy ảnh polaroid, một gói phong thư được buộc chặt với dòng chữ trẻ con viết tên cô trên phong bì, và chiếc váy chấm bi mới mặc một lần của bác Agasa.
Thật tiếc mà cũng thật nhẹ nhõm khi cô không mặc bộ quần áo đó vào ngày mai khi cô rời đi— thật tiếc khi vật may mắn của bác tiến sĩ không hợp với mùa đông không bao giờ kết thúc trong bốn năm tiếp theo của cuộc đời cô, và thật nhẹ nhõm rằng cô có một cái cớ hợp lệ để không mặc vào cái thứ xấu xí đó nữa.
Có lẽ lại là một điều đáng mừng, cô nghĩ. Điều cuối cùng cô muốn làm đối với món quà của ông bác già là để nó trở thành một nghi thức thông hành, một dấu hiệu của những lời tạm biệt ngẫu hứng và những lời tạm biệt không đúng lúc.
Dù sao thì cũng không còn ai để cô nói lời tạm biệt.
Vì vậy, cô ấy gấp nó lại và nhét nó vào đáy vali. Cô xé bỏ những mẫu giấy được ghim trên bức tường trắng, nhặt lấy những cây xương rồng trên ban công, đặt chúng trở lại trong những chiếc chậu đầy màu sắc được sắp xếp cẩn thận trên bậu cửa sổ.
Chẳng mấy chốc, chiếc vali của cô đã chứa đầy những mẩu chuyện về cuộc sống mới của cô, những món đồ trang sức linh tinh mà cô không thể chịu được nếu bỏ lại.
(Thông báo. Miyano Shiho-San vui lòng liên hệ với Trung tâm Tìm đồ thất lạc. Miyano Shiho-San...)
Cô không biết điều gì sẽ xảy ra khi cô đến nơi, kéo theo chiếc vali nặng nề của mình phía sau đến cuối nhà ga. Tấm biển trắng đánh dấu điểm đến của cô hầu như không nổi bật trong đám đông, bị lu mờ bởi ánh đèn chói lòa; tuy nhiên, người đàn ông đứng bên cạnh đó, cô không bao giờ bỏ lỡ được.
Thật là một cảnh tượng kỳ diệu—
Một nửa trái tim của cô đứng đó, cùng với chiếc ô đỏ khi ấy, trên môi anh nở nụ cười hối lỗi mà cô đã quá quen thuộc.
Trái tim cô đập rộn ràng theo tiếng bước chân gấp gáp của anh. Gương mặt Shinichi bừng sáng theo từng bước chân anh tiến về phía cô, đôi mắt anh dịu dàng, nụ cười rạng rỡ cùng niềm hạnh phúc không giấu giếm. Cô nhanh chóng vượt qua cảm giác deja vu, không chắc liệu việc nhìn thấy anh lúc này có nhắc nhở cô về lời tạm biệt đầu tiên của họ hay lần cuối cùng anh xuất hiện trước mặt cô mà không báo trước hay không. Cam chịu, hạnh phúc, khó chịu nhưng không thể phủ nhận sự cảm động chỉ bởi sự hiện diện của anh, cô mỉm cười đáp lại.
"Trước đây cậu đã bao giờ nghe nói đến việc nhắn tin chưa?" Shiho không thể bình tĩnh lại được, khóe môi cô nhếch lên khi anh chào cô bằng một hơi thở gấp.
"Rất vui được gặp cậu, Shiho." Shinichi hài hước giễu cợt, ánh mắt anh tràn ngập sự trìu mến không. Anh vuốt tóc mái ra khỏi mặt, mỉm cười như thể anh không phải là người cần cảm thấy hoang mang.
Shiho hất đầu về phía đối tượng bị anh hành hạ, chiếc ô màu đỏ của cô khẽ kêu cọt kẹt dưới sức ép của những ngón tay anh, hỏi, "Tớ không cho rằng cậu đến tận đây chỉ để trả lại thứ này."
BẠN ĐANG ĐỌC
(SHINSHI) OPACUS
FanfictionOpacus: mây dày đặc đủ để che khuất mặt trời hoặc mặt trăng. Nguồn: AO3