57: Bàn cờ xuất hiện người thứ ba

133 5 0
                                    

Tiết học đầu tiên sẽ nhanh chóng được bắt đầu, mọi người nhanh chóng di chuyển về phía phòng thanh nhạc, ai cũng háo hức muốn được gặp và trò chuyện với Lee Se Rin. Cả phòng im lặng một cách lại thường, Lee Se Rin bước vào. Ánh mắt của cô nhanh chóng ngước lên trên tìm vị trí của Seok Kyung, khi nhìn thấp rồi cô liền mỉm cười rồi ngồi xuống ghế.  Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ và mệt mỏi của Seok Kyung cô đoán chắc chắn chính là vì chuyện đó nên con bé mới vậy, làn sóng thù hận trong lòng cô lại tăng thêm 1 bậc. 

" Không cần giới thiệu mọi người cũngbiết tôi là ai rồi nhỉ ? "

" Thánh nữ piano Lee Se Rin "

" Tốt lắm. Một ca sĩ opera muốn có một phần trình diễn hoàn hảo thì cần... "

" Một người đệm đàn tốt "

" Vậy một ca sĩ opera có cần biết đàn piano không ? "

" Đương là cần rồi "

Lee Se Rin bắt đầu bước lên phía trên, cô đi đến trước mặt Seok Kyung rồi nhìn con bé với ánh mắt trìu mến

" Em có thể đàn cho cô nghe một đoạn bài này không... Alice "

" Em ? Bài này sao ? "

" Đúng rồi "

Seok Kyung bước ra khỏi chỗ ngồi với phong thái đầy tự tin nhìn Lee Se Rin, con bé ngồi xuống ghế rồi nhìn về Lee Se Rin ở phía trên ánh mắt kiên định. Seok Kyung bắt đầu nhắm mắt, hai tay lướt qua từng phím đàn như cảm nhận điều gì đó, hành động này khiến Lee Se Rin bất giác nghĩ về quá khứ. Nốt đầu tiên được đánh lên rồi sau đó cho đến hết, Lee Se Rin như được trở về quá khứ khi nghe. Nó không hề khác, con bé giống hệt người đó. Có lẽ chị con bé cũng sẽ như vậy nhưng thật tiếc... Seok Kyung nhìn khuôn mặt đầy suy tư và trầm ngâm của Lee Se Rin trong lòng liền có suy nghĩ

" Cô, đây là bài cô yêu thích sao ? "

Lee Se Rin nhanh chóng trở về hiện thực, hít một hơi rồi quay sang nhìn Seok Kyung 

" Đúng vậy "

" Thì ra như thế "

Seok Kyung cũng chẳng hiểu mấy về ánh mắt khác lạ của Lee Se Rin, nhưng lại thấy có chút gần gũi với người này cứ như là người thân vậy cảm giác cô ấy thật sự có cảm giác an toàn khi ở bên, hơn cả mẹ của mình. Tiết học vừa kết thúc Lee Se Rin đã nhanh chóng chạy vào trong xe của mình để trốn Seok Kyung, cô sợ là mình nếu còn như thế thì sẽ không chịu nổi mà tiếp cận con bé mất. Sau khi điều chỉnh xong cảm xúc cô nhanh chóng đi vào phòng giáo vụ, tiếng than thở của trưởng phòng đã bị cô nghe không sót một chữ nào

( " Nó cứ xuất hiện rồi lại biến mất y như cái con bé đã chết kia vậy "

" Đến cả gương mặt cũng giống nữa "

" Thật kỳ lạ mà. Có khi nó chính là con bé đã chết kia cũng không hay nữa " )

" Ông đang nói gì vậy ? "

" Cô mới đến sao ? Đồ của cô tôi đã chuẩn bị xong rồi "

" Tôi hỏi ông đang nói gì cơ mà ? "

" Đó là chắc cô không biết trước đây có một con bé mồ côi chết tại trường này và sau đó một con bé khác giống hệt con bé đó xuất hiện lại và bây giờ lại xin thôi học "

PenthouseNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ