7

212 41 8
                                    

Jeongin mở cửa phòng làm việc của mình ra, nhìn thấy bóng người gầy gò của Hyunjin thì giật hết cả mình.

Mấy hôm nay anh lạ lắm?...

Người cứ mê mê sảng sảng thế nào ấy, lúc thì quên việc phải đi kí mấy cái hợp đồng với đối tác, lúc thì ngồi im một chỗ trong góc phòng rồi bật khóc nức nở đến đau lòng. Trông Hyunjin hyung của nó như cái xác biết đi vậy, đôi mắt đen tuyền trong vắt nó ngưỡng mộ nhất bây giờ đục đi, vô hồn đến khổ. Dù biết được một phần nguyên do, nhưng Jeongin cũng chẳng làm gì được.

"Hyung?"

"À Jeongin đấy hả? Đến đây chọn cho anh cái cà vạt đi."

Jeongin gật đầu, bỏ hai túi bánh còn nóng hổi lên bàn làm việc rồi cầm chiếc cà vạt đen lên, tiện tay thắt cho người anh lớn.

"Dì Hwang kêu anh đi xem mắt đấy à? Ăn mặc như sắp cưới ấy, già chết đi được."

"Không phải, gặp người yêu cũ ấy mà, cũng phải ăn mặc lịch sự chút, dù sao người ta cũng là con nhà tài phiệt."

Jeongin nghe tới đây liền cảm giác bực bội, tay thắt cà vạt cũng vô thức siết chặt làm Hyunjin khó thở đến đánh nó vài cái.

Gặp người yêu cũ đã là gì, anh nó còn gặp cả người yêu mới của người yêu cũ. Nghe không bực mới tài đấy.

Jeongin thương anh nó nhiều lắm, từ lúc trước khi gặp tên Seungmin kia Hyunjin hyung của nó đã đủ khổ rồi, sau khi Seungmin kia tiếp cận anh, nó đã có cảm giác không lành rồi.

Cái lúc nhậu nhẹt say xỉn kia, cái lúc mà cả Jisung hyung và Felix hyung cá cược ấy, chỉ có mình nó cảm nhận được cuộc tình này chẳng đi đâu về đâu cả. 

Linh cảm, có lẽ vậy, nhưng cái lúc nó thấy anh nó khóc đến tê tâm liệt phế, khóc đến mức bỏ ăn rồi nhập viện vì viêm dạ dày cấp, lần đầu trong đời nó ghét việc linh cảm mình luôn đúng. Vì thế nó càng thương anh hơn, dù có cực khổ đến cỡ nào nó cũng sẽ chăm cho anh, đi theo anh, ủng hộ anh hết mực.

Trông thấy khuôn mặt căng thẳng của Hyunjin, Jeongin vỗ vỗ vai anh rồi giơ ngón cái, thành công làm chân mày anh giãn ra, lộ một nụ cười vui vẻ. Tiếng chuông cửa vang lên làm Hyunjin thở dài một cái, hít một hơi thật sâu rồi bước ra cửa.

"Được rồi Jeongin, anh đi nhé."

Cố lên anh ơi...

Đứng trước cánh cửa gỗ màu xanh bạc hà, dù chỉ cách nhau chưa đầy một mét nhưng khoảng cách giữa hai ta như vô tận vậy. Tay Hyunjin chạm nhẹ lên cửa trước khi mở toang nó ra.

Tiếc thật, ta chẳng còn có thể vô tư cười đùa như những ngày non nớt ấy nữa rồi.

"Chào anh."

Đây rồi, chính người con gái này đây, người mà giờ đây em đã thuộc về. Mái tóc đen óng ả, nụ cười như tia nắng ấm áp đầu hạ, giọng nói ngọt tựa mía đường, là một cô bé nhỏ nhắn dễ thương. Bàn tay Seungmin nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô gái ấy, cùng với màu trắng từ cặp nhẫn đính hôn của cả hai, Hyunjin đoán vậy.

Đẹp đôi thật...nhỉ?

Hyunjin cố nở một nụ cười công nghiệp, nghiêng người để cả hai vào trong, sau đó cầm chậu hoa tulip mình trồng ra trước ban công trước khi lo chính sự. Cậu chả muốn nó chết như tình cảm của cậu đâu.

[ Kim Seungmin x Hwang Hyunjin ] DiaryNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ