Anyong ~ TD~ cơm bách đây
Thặc tềnh đây là tác phẩm mà mình đọc thấy hay wa' nên quyết định ver lại thành Eunyeon cho ship đọc. Đau khổ thay vẫn chưa diện kiến được tác giả là KaWi, * gập đầu tạ tội * . Nguyên văn của truyện là nhân vật nam nhưng mình đã cố gắng nữ hoá nhân vật. Hy vọng các bạn đọc ủng hộ mình như fic Yêu và Hận, chân thành cảm ơn .
Now Enjoy it.
CHAP 1: BƯỚC ĐI CÙNG ÁC QUỶ...
. 6h30 chiều.
.
Từng cơn gió của ngày đông đập vào mặt khiến Yeon lạnh buốt. Nhưng cái lạnh của thời tiết không lạnh lẽo bằng cái lạnh của người đời...
.
Hôm nay là một ngày đáng buồn và đáng khóc. Nhưng Yeon không muốn quan tâm. Sự bất hạnh của một cô bé không thể nói chuyện đã làm cho Yeon không còn biết khóc là gì, chỉ biết cúi đầu trong im lặng, vỗ về bản thân bằng sự chấp nhận và bỏ qua.
.
Trên con đường vắng tanh chỉ thoáng nhẹ tiếng xì xào của hàng cây già cỗi. Yeon tự thả mình giữa không trung để mong quên đi tất cả...
.
Bụp...bụp...bụp...
.
Đó là thứ âm thanh đáng ghét phá vỡ sự bình yên mà Yeon đang hưởng thụ. Cô bé vội vàng trở về với thực tại. Hình như trong con ngõ phía trước mặt có đánh nhau thì phải. Yeon lắng nghe rồi thở dài. Kệ! Đó là chuyện thiên hạ. Một kẻ tật nguyền như cô thì không nên dính tới, chỉ thêm phiền phức mà thôi.
.
- Con nhóc này! Sao mày lì lợm thế hả? Tao đã cảnh cáo mày bao nhiêu lần rồi mà mày giả điếc không thèm nghe sao?
.
- Này thằng mọt già! Mày đúng là gan to mới dám đánh lén tao! Mày muốn chết hả? – Con ngưới ấy với ánh mắt sắc lẻm hướng thẳng về phía kẻ vừa đánh mình, tay trái đưa lên quệt vệt máu trên khóe miệng..
.
- Ha ha! Tao tiểu nhân thế đó! Nếu không thì sao trị được một thằng bất trị như mày! Tụi bây đâu! Xử hắn đi! Trả thù cho em trai tao!
Và rồi những âm thanh bạo lực lại nổi lên, dồn dập...
.
Yeon bước đi, nhưng lại không đành lòng...Ở đây vắng người...lỡ may... Yeon lắc đầu...
.
Cô bé dừng bước, quay lưng hướng về con ngõ đáng sợ đó.
.
Và người ta thấy bóng dáng một nữ sinh trên tay cầm nhành cây gẫy đập tới tấp vào lưng mấy kẻ du côn.
.
Tất nhiên cành cây đó chỉ là "khoai sắn" với chúng, gãi ngứa còn chưa đủ huống gì. Bọn người lạ mặt sau một phút ngạc nhiên liền quay lại nhìn: