Chương 23

37 2 0
                                    

Triệu Hổ dậy từ rất sớm, lên lầu tìm Lý Tú Mai, nha đầu kia còn đang ngủ. Đại khái rất ít khi trời tờ mờ sáng đã phải rời ổ chăn ấm áp như vậy, dọc theo đường đi Lý Tú Mai đều là ngáp liên tục.

"Tối hôm qua không ngủ tốt?" Triệu Hổ đưa cho Lý Tú Mai một cái bánh nướng cùng một bình nước, Lý Tú Mai đem bình nước buộc bên hông, miệng cắn bánh, mặt mày nhăn lại cùng một chỗ.

"Ăn không quen?" Triệu Hổ hỏi. Lý Tú Mai lắc đầu, nhai mấy cái rồi nuốt xuống, nói "Muội không yếu ớt như vậy."

Lý Tú Mai lần đầu tiên cưỡi ngựa thời gian dài như vậy, giữa hai chân bị ma sát đến rách da, khó được dừng lại nghỉ ngơi một đoạn thời gian, nàng tìm cây dựa vào, một bên ăn bánh, một bên ừng ực ừng ực rót nước vào bụng, cuối cùng cũng giải quyết xong bánh nướng trong tay, thấy Triệu Hổ cũng ăn xong rồi, đứng dậy nói "Tiếp tục lên đường thôi."

"Chân muội không việc gì chứ?" Triệu Hổ phát hiện tư thế đi đường của Lý Tú Mai rất kỳ quái, hỏi.

"Nhị bá mẫu há có thể dễ dàng buông tha muội cùng đại ca như vậy?" Lý Tú Mai nói "Vẫn là mau chút lên đường mới tốt."

Triệu Hổ cũng biết sự đau đớn đó, lúc trước lần đầu tiên học cưỡi ngựa, hai bên đùi máu chảy đầm đìa một mảnh, hắn đường đường là một nam nhân khoẻ mạnh cũng đau đến cắn răng, vẫn là bôi thuốc mới chống đỡ được.

"Không vội, con đường này chúng ta đi rất hẻo lánh, vòng quanh thành một vòng lớn, bọn họ cho dù đuổi theo, nhất thời nửa khắc cũng đuổi không kịp." Triệu Hổ trấn an nói, lấy bình thuốc ra "Đây là kim sang dược tốt nhất, cầm xoa lên đi."

Lý Tú Mai nhận bình thuốc, chần chờ một lát, vẫn là nghe lời Triệu Hổ, tìm bụi cỏ bí mật bôi thuốc.

Khi trở về, Triệu Hổ đang cùng một công tử thân mang xiêm y màu xanh nhạt, tay cầm quạt giấy nói chuyện với nhau, bên cạnh đỗ một cỗ xe ngựa, hai bên có hai hiệp sĩ đeo đao. Bất quá. . . . . . Toàn thân đều lộ ra chút cổ quái.

"Tú. . . . . . ừm. . . . . ." Triệu Hổ hướng Lý Tú Mai ngoắc tay, giới thiệu "Vị này chính là Phương công tử, vừa vặn cùng chúng ta tiện đường. Phương công tử có ý tốt, nguyện ý cho chúng ta đi nhờ một đoạn."

Lý Tú Mai không trách cứ Triệu Hổ lỗ mãng, cũng biết hắn là vì tình trạng vết thương của mình mà suy nghĩ.

"Tại hạ Lý Tú Lan" Lý Tú Mai khom người "Làm phiền công tử."

"Không ngại." Phương Dĩnh nói "Tại hạ cùng với Triệu Hổ huynh có gặp mặt một lần. Nay đi ngang qua, đúng lúc thấy Triệu Hổ huynh đứng ven đường, thần sắc khó xử, liền dừng xe hỏi. Không nghĩ tới thật sự có thể giúp đỡ một chút."

"Không biết công tử đi hướng nào? Lại là đi làm chuyện gì?" Lý Tú Mai hỏi.

Phương Dĩnh sang sảng cười vài tiếng, nghiêng đầu nói "Huynh đài không cần đề phòng đến vậy, ta không phải người xấu. Bất quá, nếu huynh đài nghi hoặc, ta cũng giải một chút."

"Lần này ta tới đây là vì tìm bằng hữu cũ. Nơi muốn đi. . . . . . Hỏi thăm được, giống như gọi là Hứa gia trại."

Lý Tú Mai kinh hãi, Triệu Hổ cũng nháy mắt trở lên phòng bị.

Phu gả thay của đạo tặcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ