CHƯƠNG 82: NGƯỜI TRỐN Ở CHỖ TỐI

298 42 2
                                    

CHƯƠNG 82: NGƯỜI TRỐN Ở CHỖ TỐI

EDITOR: ROSALINE

BETA: LILLY


Lại nói tiếp, cả đời này, số lần gặp mặt giữa Dumbledore và Voldemort chỉ có thể đạt tới một lần trong mấy tháng, mà số lần Harry và Dumbledore ở chung thì đây là lần đầu tiên.

Trong hành lang chỉ có ngọn đèn vàng ấm lẳng lặng bừng cháy, mái tóc và râu mép xám trắng thật dài của Dumbledore cũng biến thành màu vàng nhạt, cụ vẫn đang mặc bộ đồ ngủ ngôi sao đáng yêu, một bàn tay cầm vạt áo choàng ngủ, một bàn tay cầm đũa phép, bước chân vô cùng vững vàng, cực kỳ chăm chú tỉ mỉ quan sát tình huống chung quanh.

Khí tức từ người ông cụ truyền đến làm Harry rất thả lỏng, bởi vì trong ý thức của cậu, trên thế giới này không có chuyện gì Dumbledore không giải quyết được, huống hồ Grindelwald đã đi tuần tra bên ngoài trường học rồi, có hai người này ở đây tọa trấn, Harry tin tưởng Hogwarts tuyệt đối là chỗ an toàn nhất thế giới này.

Giáo sư toàn trường đều thức dậy tuần tra, ngay cả Severus ở trang viên Malfoy cũng quay về trường, mấy vị huynh trưởng đều canh giữ trong phòng nghỉ ký túc xá, nhưng kẻ xâm nhập thần bí đó giống như đã biến mất trong không khí, Hogwarts vào ban đêm vẫn im ắng như trước, mọi người chỉ phát hiện một mảnh quần áo nhỏ ngay chỗ rẽ phòng bếp.

Cả đêm tìm kiếm vô ích.

"Cái này cho anh."

Shellix cầm một túi bánh bích quy nhỏ, "Làm quà cảm ơn vì các anh đêm qua đã bảo vệ em, "

Harry và Ron mỗi người cầm một túi bánh quy nhỏ bảng hiệu Potter tự chế, thoạt nhìn người chế biến rất dụng tâm, tuy rằng viền hoa trên túi nhỏ hơi xiêu xiêu vẹo vẹo, bánh bích quy nhỏ bên trong vẫn có cỡ giống nhau, nhưng để sát vào có thể ngửi được mùi thơm ngọt của quả phỉ*.

"A, thật đúng là niềm vui bất ngờ, cảm ơn em, Shellix."

Harry cúi người sờ sờ đầu Potter nhỏ, đối với phù thủy nhỏ này, Harry có một loại cảm giác thân thiết trời sinh, cũng có lẽ là do đối phương có gương mặt giống mình đời trước, cũng có lẽ do nụ cười ngây thơ hạnh phúc trên mặt của cậu bé, đều khiến Harry rất thích, giống như tuổi thơ và sự cưng chiều mà cả đời trước cậu không có đều được bù đắp trên người của đứa bé này vậy.

Đương nhiên, Voldemort cũng cưng chiều cậu rất nhiều, chẳng qua Harry không thật sự là đứa nhỏ chỉ có mấy tuổi, vẫn có hơi khác biệt so với Shellix từ nhỏ đến lớn lên đều sống trong hũ mật.

Ron không chờ được cầm lấy một khối bánh bích quy nhỏ ném vào trong miệng, "Ui chu choa, hương vị rất ngon đó, còn ngon hơn bánh mẹ anh làm nữa, hưm, là vị hạt phỉ, "

Shellix được khen đến đỏ cả khuôn mặt, vui vẻ kéo hai người tới đại sảnh dùng bữa, làm bộ không nhìn thấy động tác nhỏ nháy mắt với cậu bé của Sirius Black ở chỗ ngồi giáo sư.

Ron cũng không phải lần đầu dùng bữa trên bàn dài Slytherin, lễ nghi của sư tử con này so với trước kia cũng đã tốt hơn nhiều, Shellix bị kẹp giữa Harry và Draco, ngồi đối diện Ron, cảm giác vô cùng tuyệt vời, nhất là mái tóc màu bạch kim bóng loáng lóe sáng của nhà Malfoy, nhìn vào làm cho Potter nhỏ vẫn luôn muốn đưa tay ra kiểm tra.

[X][HP/VH] Slytherin Lục Bảo ThạchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ