viii, tàn cõi

23 3 0
                                    

Dazai Osamu đã từng nghĩ rằng, nếu Chuuya không có gã ở bên cạnh, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

"Osamu bên em là tốt rồi. Anh nhớ chứ? Anh là người duy nhất dám đảm nhiệm ca bệnh của em."

Chuuya đáp lại gã, sau cái câu hỏi kì quặc ấy. Thật là lạ lùng, bởi hiếm khi tâm trạng của gã trở thành như thế này, ảm đạm và trâm ngâm, dưới tận đáy mắt đục ngầu và u uất, như một kẻ vốn chẳng bao giờ thuộc về cõi trần gian. 

Gã nghe xong câu trả lời ngây thơ của em, không những phì cười mà còn tỏ ra nhẹ nhõm. Như thể gã vừa trút được một gánh nặng đè nén nào đó mà gã giấu kín bấy lâu nay. Cảm giác của con ác quỷ đã khởi nguồn mọi tội lỗi chăng?

"Chuuya dạo này không gặp ác mộng nữa nhỉ? Bệnh tình của em tiến triển khá đấy."

Gã giả vờ cầm lên tập hồ sơ, lướt qua lướt lại mấy trang đầu, nhìn ngước nhìn em. Sức khỏe của em đã tốt hơn trước, không phải vật vã hay khổ sở bởi cơn đau của từng ác mộng, hay hàng ngàn sự ám ảnh linh hồn từ những sinh vật trỗi dậy từ bóng tối. 

"Đôi khi em thấy rằng bản thân thật ích kỷ." Em nói, những ngón tay bé nhỏ khẽ bấu lấy chăn.

"Em quên mất nỗ lực của mọi người, chị Kouyou, Yosano, nhiều nữa, rằng họ đã chăm sóc em thế nào." Em tiếp tục, bởi em biết rằng gã đang lắng nghe. "Em muốn ở lại đây. Ở đây và tiếp tục như thế này, với Osamu."

"Nghe em ích kỷ thật đấy." Gã buông lời trêu đùa một chút, khiến tâm trạng Chuuya có phần tươi tỉnh hẳn. Đúng là do cái thói đôi lúc ủ dột của gã lây sang em rồi.

Mặt Trời dần biến mất với ánh nắng nhập nhòe. Thời gian luôn là một dòng chảy lạnh lùng, thẳng tắp, không bao giờ chờ đợi bất cứ ai. Nó cứ trôi qua như thế, khiến Chuuya cảm giác như thời gian đang muốn tước hết những gì em có. Cướp hết chúng, để cho em thấy rằng rồi những ác mộng sẽ thành hiện thực.

Một ngày kết thúc khi Chuuya trèo lên giường, lúc mười một rưỡi tối, sau khi cả em và Dazai nhận ra rằng họ đã xem phim quá giờ, quá hẳn hai tiếng. Cũng may là chị Kouyou đã lên thành phố có công việc, chứ không chị sẽ tức điên lên mà trách mắng cả gã lẫn em. Mà đôi khi thế nào cũng vui vui, cảm giác như thể được trải nghiệm mọi thứ lần cuối trước khi rời khỏi chốn phàm nhân.

Mà nếu tận thế có đến ngay lúc này, em sẽ chỉ muốn ngồi cùng những người em trân quý, thưởng thức những gì còn có thể, cho đến khi thế gian trở thành tàn cõi.

"Ngủ ngon nhé. Ác mộng thì gọi anh ngay, được chứ?" Dazai hôn lên trán em. "Anh chẳng muốn tâm trạng của Chuuya xuống hẳn đi đâu."

Em đáp lại gã bằng cách gật nhẹ đầu. Gã cười, cười nhẹ nhàng và trông thật hài lòng. Chuuya vẫn sẽ cần gã ở bên cạnh, vẫn luôn là như thế, cho dù gã có nhận ra bản thân mang đến cho em những điều kinh khủng thế nào.

Gã chuẩn bị rời đi, thì em nắm vạt áo gã, níu nhẹ, và thì thầm:

"Nếu ngày mai em chết, Osamu sẽ như thế nào?"

Gã khựng lại, đứng im thin thít ở đấy. Thời gian trôi qua như cả thế kỷ, khi gã định hình được những gì em vừa hỏi. Chết? Chuuya ư?

SOUKOKU DREAMSNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ