Chương 26

26.7K 2.6K 425
                                    

Bên ngoài thực sự quá lạnh, Ninh Tuy vừa về tới cửa thì mấy bạn học đang khiêng bàn vội vã kéo cậu vào: "Ninh Tuy, mau vào đi, mùa đông lạnh thế này mà còn chạy ra ngoài nữa."

Ngồi cạnh máy sưởi một lát, rốt cuộc bàn tay đông cứng của Ninh Tuy cũng khôi phục lại, cậu kéo mũ áo khoác xuống, giờ mới hỏi: "Khoan đã, có khi nào lúc nãy hệ thống kia xuất hiện nữa không?!"

Nếu không sao cậu lại có cảm giác như ai đó chắn gió vậy?

001 thoáng sửng sốt, nãy giờ đắm chìm trong chuyện xưa mà Ninh Tuy kể nên nó quên kiểm tra từ trường chung quanh, đây quả là sai lầm lớn đầu tiên kể từ khi nó nhậm chức hệ thống đến nay.

001 áy náy nói: "Xin lỗi nha A Tuy."

Ninh Tuy: "Có gì đâu, đừng để ý."

Nhưng điều này càng khiến Ninh Tuy tò mò hơn, giả sử ban nãy cũng là nó thì mục đích của nó là gì chứ, ngăn cản cậu cởi quần làm cậu hết hồn, ném ba người kia xuống sông, toàn làm những việc chẳng đâu vào đâu cả.

"Hay là nó muốn khóa lại với tôi?" Ninh Tuy phấn khích hỏi.

001 cảnh giác lặp lại câu lần trước: "Một ký chủ không thể khóa với hai hệ thống được, nó không muốn đâu."

"Đừng kích động mà A Thống." Ninh Tuy cười nói: "Tôi chỉ đoán vậy thôi."

Điều duy nhất có thể khẳng định là hệ thống này không có ác ý.

Phòng học được trưng dụng làm phòng đạo cụ, nam sinh phụ trách khiêng bàn ghế lên kho chứa đồ trên lầu, nữ sinh phụ trách khiêng thùng đạo cụ vào rồi bày trên tường.

Các bạn học đều đang làm việc, Ninh Tuy cũng không tiện lười biếng ngồi cạnh lò sưởi nên đứng dậy hoạt động gân cốt, thấy hai nữ sinh khó nhọc bưng bàn tới thì vội vàng đỡ lấy cả hai cái từ tay họ rồi vác lên lầu.

Hai nữ sinh quay người nhìn theo cậu, đỏ mặt lí nhí: "Cảm ơn nha."

Ninh Tuy mỗi tay xách một cái bàn khó nhọc leo lầu: "Nặng, nặng quá."

Bả vai sắp gãy rồi.

001 u sầu nói: "Đây là cái giá phải trả khi làm anh hùng trước mặt nữ sinh đấy, ráng chịu đi A Tuy."

Phòng chứa đồ trên lầu ba chất đầy bàn, vì phòng quá nhỏ mà hai phòng học lại có quá nhiều bàn nên giờ đã chất thành đống cao hai ba mét sát tường.

Nam sinh làm việc cẩu thả, không xếp ngay ngắn nên cái bàn trên cùng lắc lư sắp rơi xuống.

Ninh Tuy vừa bước vào đã chú ý tới cái bàn lơ lửng trên cùng, cậu nhìn thoáng qua bên kia, nghĩ thầm nhất định lát nữa nó sẽ rơi xuống thôi.

Ninh Tuy nhịn không được buông cái bàn trong tay ra rồi leo lên, duỗi hai tay đẩy cái bàn trên cùng vào phía trong.

Nhưng đúng lúc này, cậu chưa kịp đụng vào cái bàn kia thì nó đã "rắc" một tiếng rồi đổ ập xuống! Trơ mắt nhìn cái bàn gần trong gang tấc đột nhiên nện xuống mặt mình, mấy ai kịp phản ứng ngay tại chỗ đâu?

Mí mắt Ninh Tuy bỗng giật một cái.

"Coi chừng." 001 hét lên trong đầu Ninh Tuy.

Ninh Tuy cấp tốc đưa tay ôm đầu.

[Hoàn][ĐM] Sau khi gả thay tôi cười gần chếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ