🍃ngoại truyện 2.1🍃

4.6K 330 41
                                    

1.

tính ra jeong jihoon và lee sanghyeok là hai nhân vật mà không ai nghĩ sẽ có khả năng thành đôi nhất.

bởi lẽ lúc mới quen, jeong jihoon phải nói là vô cùng không thích lee sanghyeok, hoặc thẳng thắn một chút chính là ghét cay ghét đắng.

2.

họ jeong gặp định mệnh của đời hắn vào một ngày chiều tháng 8 của năm lớp 10.

hắn nhớ là trời hôm đó nóng vãi l** ra.

jeong jihoon, một chiếc boy song ngư tháng 3 nhưng thích bay nhảy, tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết tuổi trẻ, dẫn đầu câu lạc bộ truyền thông sự kiện đi thẳng về phía văn phòng trường để chuẩn bị combat với hội học sinh.

hỏi lý do hả? lý do chính là đám người đó cứ liên tục hối câu lạc bộ hắn nộp kịch bản cho cuộc thi văn nghệ diễn ra hằng năm, nhưng tới lúc hắn nộp thì chờ mãi không thấy duyệt, xong đến gần ngày chạy chính thức thì lại đòi sửa tới sửa lui?

jeong jihoon là boy song ngư, nhưng không phải là một boy song ngư dễ dãi, để mặc người ta muốn leo lên đầu lên cổ thế nào cũng được. sau khoảng 3-4 lần sửa tới sửa lui mà bên hội học sinh vẫn không hài lòng, jeong jihoon ngay trong đêm đã tập hợp hội anh em cột chèo, hẹn chiều mai học xong sẽ lên ba mặt một lời với người của hội học sinh.

mặc dù người ta chức cao hơn mình, nhưng biết sao được, hắn tức quá rồi. mà tức thì phải chửi, trước mắt cứ chửi cho sướng cái mồm đã, còn sau đó thế nào thì là chuyện của tương lai.

hội trưởng hội học sinh năm đó là song kyungho, còn lee sanghyeok lúc ấy vẫn chỉ là một thành viên bình thường của ban tài chính. nhớ lại buổi chiều nọ, lúc anh còn đang mãi giải quyết cho xong mớ hồ sơ mà bên trường giao xuống thì cửa phòng hội học sinh đột nhiên rầm một cái mở ra. từ bên ngoài là một, hai, ba, bốn, năm cái đầu nấm bộ dạng như dân đòi nợ hùng hổ bước vào. trong đó, đầu nấm dẫn đầu, ờ thì nom chừng cũng khá đẹp trai đó, trông thấy anh đang ngồi ở bàn của ban phong trào liền chạy một mạch qua, sau đó tức giận đập bàn, vừa đập vừa chửi.

"tôi bảo, hội học sinh mấy người rốt cuộc là có biết nói lý lẽ không vậy? một hai hối kịch bản người ta, tới lúc người ta nộp rồi thì lại không chịu duyệt. gần tới ngày chạy thì đột nhiên đòi chỉnh chỗ này sửa chỗ kia? ủa, con người chứ có phải cái máy đâu mà không biết mệt. tôi nè, tôi sửa kịch bản riết tôi cũng nản chứ, não tôi cũng cần được nghỉ ngơi chứ. mấy người ý kiến nhiều quá thì tự đi mà làm, chứ ai đâu mà chiều theo mấy người suốt được."

"..."

"giờ một là ký để người ta tiến hành làm việc, hai là dẹp đi, khỏi làm nữa. muốn chương trình chỉn chu hết mức có thể mà toàn đợi nước tới cổ mới bắt đầu bơi. xin lỗi, ai chứ gặp tôi tôi cho mấy người chết chìm hết."

lee sanghyeok, người vốn dĩ không phụ trách mảng kiểm duyệt các phong trào, đột nhiên bị một tên nào đó lạ hoắc xông vào chửi như xối vào mặt, não nhất thời cũng đơ ra. đợi đến khi anh bình tâm lại, điều đầu tiên anh làm không phải là cầm cái laptop trên bàn phang thẳng vào đầu jeong jihoon mà là liếc nhìn bảng tên trên ngực áo hắn, sau đó nhàn nhã đẩy gọng kính, hai tay khoanh lại, ngước cặp mắt to tròn đối diện với người kia, đoạn anh cất giọng trầm trầm.

em họ ship bạn trai và bạn thân mình với nhau, phải làm sao đây?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ