Chương 3. Nụ hôn của kẻ say

1.4K 60 0
                                    

Sáng hôm sau khi em tỉnh dậy thì không thấy chị đâu nữa, cũng đúng ngày nào chị cũng thức sớm nhất mà.

Em lê thân người vào nhà vệ sinh, chỉ trong tít tắc đã thấy một con người lạnh lùng trên người mặc toàn là màu đen bước từ trên cầu thang xuống
Nhận thấy sự xuất hiện của em, chị cũng chẳng mấy quan tâm mang thức ăn đến bàn. Chị bình thản ngồi đối diện em như chưa từng có chuyện đêm quá xảy ra, nhưng em cũng chẳng khác mấy. Hai người vẫn trở lại mọi ngày, Becky miệng mồm vẫn sắt bén lên tiếng trước
_ Hôm nay tôi không đến lớp đâu-- Em vừa ăn vừa nói
_ Mặc em, tôi không quản nổi
_ Tốt nhất là như vậy, đừng có mà dở trò sau lưng đi nói với ba tôi. ..
_ Tôi không phải loại người như vậy
_ Tối nay chị cứ tự nhiên về phòng mình mà ngủ đi, tôi đem tấm ảnh đi cất rồi
_ Ừm
_ Tại chị làm chuyện xấu nên mới sợ mẹ tôi sao
_Tùy em muốn nghĩ sao thì nghĩ
_ Chị cũng đâu quản được suy nghĩ của tôi, là tôi thích nghĩ như vậy đó, chị quyến rũ ba tôi sau đó thừa lúc mẹ tôi không còn nữa liền nhảy vào. Mục đích của chị là gia sản của nhà tôi đúng không
Đang ăn thì bị cục tức làm nghẹn ứ ở cổ họng, chị vốn là một người rất yếu đuối nhưng từ lúc bước vào Armstrong gia chị dần trở nên chay mòn với nước mắt, dù ai nói gì làm gì, chị cũng chỉ im lặng rồi xem đó như một cơn gió thoáng qua rồi thôi. Chị không trách ai cả, họ không hiểu chị, chị không quan tâm...
_ Em không ăn nữa thì im lặng, tôi đang ăn không muốn tranh cãi với em
_ Là chị không muốn cãi hay cãi không được, tôi nói đúng như vậy mà
_ Mặc kệ em
Chị cảm thấy cái con người ngồi trước mặt mình đây lúc nào cũng vô lí và ngang ngược đến như vậy, bây giờ chị có nói gì em cũng nghe không lọt tay nên thôi chị chẳng thèm nói nữa.
Im lặng được vài giây sau chị thoáng giật mình khi nghe tiếng kéo ghế ra từ phía em, đưa gương mặt xinh đẹp của mình lên, chỉ cách vài centimet nữa là hai khuôn mặt chạm vào nhau rồi. Becky Armstrong đang nhìn chăm chăm vào chị, thật ra em đang muốn nhìn xem rốt cuộc trong mắt người con gái này chứa đựng bùa yêu gì lại khiến cho ba của em si mê đến thế. Đang ngồi mang bụng tức thì em lại đột ngột đứng lên chồm người sang phía chị như vậy , chỉ là trong phút chốc đang quan sát đôi mắt của ai kìa, em đâu ngờ rằng có người mặt đang đỏ lên khi nhìn đến say đắm đôi môi đỏ mọng của em.
Những gì em thấy trong ánh mắt của chị là đôi môi của mình, em thu người trở về, ngồi lại xuống bàn ăn, em bắt đầu khêu khích
_ Chị bị biến thái sao
_ Tôi không hiểu ý em. -- Dù mặt có chút đỏ nhưng chị không muốn để cho bản thân phải nhu nhược trước cảm xúc nhất thời
_ Chị. Đã. Nhìn. Môi. Của. Tôi-- Em nhấn mạnh từng từ, từng từ vừa được phát ra
_ Chẳng phải là em đưa mặt sát tôi sao
_ Tôi chỉ tính quan sát xem chị có bỏ bùa trong mắt không, sao lại khiến cho ba của tôi quyết định đột ngột như vậy chứ, nhưng ánh mắt chị cứ nhìn vào môi của tôi... Hay là chị...
_ Tôi thà chết cũng sẽ không có ý định gì với em, nên mong em đừng suy nghĩ những đều không bao giờ xảy ra như vậy
_ Chị, sao lại muốn lấy ba tôi trong khi chị gần bằng tuổi con ông ấy?
_ Chúng ta không thân đến mức tôi phải nói chuyện của mình cho em biết
_ Vậy thì tùy chị, dù gì tôi cũng đoán được nguyên nhân rồi mà
Vài phút sau em rời khỏi bàn ăn lên lầu lấy điện thoại điện cho Irin rủ em ấy cùng cúp học đi chơi với mình, sau đó em thản nhiền rời khỏi nhà. Có ai sướng như Becky Armstrong có mẹ kế là giáo viên chủ nhiệm nên muốn học thì học muốn nghĩ thì nghĩ, nói thì nói vậy chứ từ trước đến giờ ai em cũng vậy mà, đâu cần phải là Freen Sarocha. Em thích thì sẽ đi học, còn không thì đi chơi ai dám quản em ... nhưng em vẫn chưa biết rằng có người vẫn đang còn ngồi chết châng tại bàn ăn vì nhớ lại hình ảnh lúc nãy, càng nghĩ mặt càng đỏ hơn, Freen Sarocha chị trước giờ không quan tâm thiên hạ sao hôm nay lại để ý đến Becky Armstrong đến vậy. Becky Armstrong chỉ nhỏ hơn chị 3 tuổi nhưng khoảng cách về suy nghĩ hoàn toàn khác xa nhau, em ấy chỉ biết nhìn vào nổi đau của bản thân mà phán xét người khác , có bao giờ em ấy biết rằng chị cũng đã đau khổ rất nhiều khi phải ép mình chôn vùi tương lai ở ngôi nhà này không
Chẳng biết sao những lời cay độc mà Becky nói ra, chị không hề cảm thấy đáng ghét   chị chỉ cảm thấy trong lời nói của em là hàng vạn nổi đau đang ngự trị ở đó, chị đồng cảm với Becky Armstrong. Chị nghĩ mình đã thay đổi rất nhiều sau ngày hôm nay ... Nhưng nguyên nhân là gì? Chị không biết và cũng không muốn biết.
__________________________________
Hôm nay lại như bao lần khác, Becky Armstrong trốn học để đi bar, em lúc nào cũng vậy hết, việc học chẳng bao giờ quan trọng bằng việc được tự do làm những điều mình muốn, em không thích ở nhà vì phải đụng mặt chị nhưng lại càng không muốn đến trường vì chị cũng sẽ ở đó. Becky Armstrong em phải đi đến đâu mới né tránh được Freen Sarocha đây.

Do là hôm nay sinh nhật của Irin nên em không kìm được mình mà uống rất nhiều rượu, trong đời em chỉ có mỗi Irin là người mà em tin tưởng nhất và cũng là người bạn duy nhất của em, nên em chẳng ngần ngại uống hết ly này đến ly khác, Irin có cản cỡ nào em ấy cũng kệ, lâu lâu em cũng muốn để cho bản thân say một lần. Mà trước giờ em cũng chưa từng say thì phải, tửu lượng của em rất mạnh mà
_ Becky được rồi đừng uống nữa, chúng ta về thôi cậu say rồi
_ Yah! Irin hôm nay đáng ra cậu cũng phải uống say chứ, cậu phải cảm thấy biết ơn vì ngày này đã từng là ngày cậu được sinh ra ... - Em nói trong khi say, tay chân không yên phận múa may điên cuồng
_ Becky cậu tự về được không hay mình đưa cậu về
_ Không cần đâu, mình có mẹ kế mà. Để chị ta rảnh rỗi mà hưởng cả gia sản nhà mình sao. Irin điện thoại cho chị ta đi
_ Becky à, được không vậy
_ Tất nhiên rồi
Nghe lời đảm bảo của Becky, Irin suy nghĩ một hồi sau đó cũng bấm số gọi, đầu dây bên kia đổ chuông nhưng rất lâu sau đó mới có người bắt máy, chị cất giọng nói trầm ấm của mình lên
_ Cho hỏi ai vậy?
_ Cô Sarocha, em là Irin
_ Có chuyện gì không?
_ Becky đang say nhờ em điện cô đến đón
_ Cứ mặc em ấy đi, tự tỉnh em ấy sẽ trở về được
_ nhưng ở đây nguy hiểm lắm Becky lại còn là con gái nữa
_ Em ấy tự đến được, sao không tự về được
_ Em xin lỗi, hôm nay là sinh nhật của em cậu ấy mới uống say như vậy, thường ngày cậu ấy không như thế đâu
Irin còn chưa nghe được đầu dây bên kia trả lời thì đã bị Becky giậc mất điện thoại, em áp điện thoại vào tai, nói tông giọng nhão nhoẹt của những người say rượu
_ Đến rước em về đi, em say rồi
Sau đó vì say quá em đã ngủ thiếp đi luôn đâu nghe được rằng đầu dây bên kia đã nói “ Tôi biết rồi, sẽ đến liền, em đợi tôi một lát” của chị thốt ra trong vô thức khi em chủ động nói chuyện nhẹ nhàng với chị
Hỏi Irin địa chỉ Becky đang ở chị nhanh chóng đến đón em. Vừa bước vào quán bar đã thấy Becky tựa vào vai của Irin mà ngủ, chị cảm thấy lúc này mình có hơi ganh tị với Irin. Thấy chị Irin liền phất phất cánh tay mình cho chị thấy, chắc Irin cũng đã thấm mệt vì phải giữ yên thân người cho Becky dựa vào . Chị thấy vậy, đôi chân cũng bước nhanh hơn, trong không gian ồn ào náo nhiệt của quán bar, chị lay người Becky dậy, em dần dần mở mắt ra nhưng do đang say vì rượu hay sao, em liền nhào  đến người chị làm chị có chút bất ngờ
_ Becky, về thôi
_ Irin nè, sao hôm nay nhìn cậu giống Freen Sarocha vậy . -- Em vừa nói tay vừa giữ lấy mặt chị
_ Becky, em say rồi, tôi đưa em về
_ Cậu mới say đó, mình còn chưa uống đả nữa. Mà cậu bị chị ta nhập sao, sao mặt lại giống đến như vậy
_ Tôi là Freen Sarocha, em nghe rõ chưa
_ Irin ngốc, chị ta dùng thân xác để đổi lấy cuộc sống giàu sang, cậu không đấu lại sự nham hiểm của chị ta đâu...
_ Tôi đã sai khi đến đây, em không về thì tôi về. -- Chị gỡ tay Becky ra khỏi mặt mình sau đó quay đi nhưng bị Becky kéo lại, do lực kéo của Becky thì mạnh mà chị thì lại không chuẩn bị trước, và cũng không nghĩ Becky sẽ kéo tay mình. Chị mất thăng bằng quay lại liền ngã vào người em, hai môi chạm nhau. Becky thì vẫn say nên chẳng biết gì hết thuận tay ôm luôn cả người chị vào lòng, chỉ có chị và Irin, một người thì tròn mắt nhìn người kia, một người thì hóng drama mẹ kế và con chồng, nhưng trong lòng cũng thoáng buồn vì người mình thương lại đang ôm hôn người khác. Không gian như ngừng trôi tại giây phút này, Becky không chịu buông ra, chị cũng không đẩy ra, cả hai cứ đứng như vậy cho đến khi chị nhớ ra vẫn còn sự hiện diện của Irin. Chị đẩy Becky ra làm em bị mất cảm giác ấm áp mà loạng choạng người sau đó lại dựa vào người chị mà ngủ. Chị và Irin phải mất cả 10’ mới đưa được con sâu rượu này ra xe. Thấy cũng không còn sớm chị đưa luôn Irin về nhà sau đó mới đưa còn sâu rượu đang ngủ này về nhà. Từ thời điểm đó cho đến lúc về đến nhà mặt chị vẫn không ngừng đỏ và cũng không có dấu hiệu sẽ hết đỏ. Becky Armstrong đang thôi miên tâm trí của chị, bây giờ chị nghĩ lại, lúc trước chị chấp nhận đến Kang gia sống, là tốt hay là xấu đây?
_____________________________________
“ Ngày ấy gặp người mặt bỗng đỏ lựng
Sau này nhớ lại đôi mắt lại đỏ bừng , nước mắt lã chã rơi”

----------------------------------------------------------

|BECKYFREEN| |EDIT| Mẹ kế si tình của BeckyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ