Chương 5: Cuộc Gặp Số Phận (2)

55 9 0
                                    

Tiếng vung kiếm liên tục như những cơn gió mạnh mẽ lướt qua sân tập, Cale nhìn binh lính dưới trướng nằm sải lai, còn anh thì lau mồ hôi rồi đỡ từng người dậy.

Sau khi quan sát những chú chim đậu trên những con bù nhìn, anh cười cười rồi cất kiếm đi tắm rửa sạch sẽ mới chịu đi tìm mẹ mình.

Hôm nay là cuộc gặp được sắp xếp giữa Henituse và Vision, thông qua giao dịch thông tin.

Drew đã ngồi trong xe ngựa chờ đợi Cale, anh ngồi kế bên mẹ, sau đó nhìn cảnh vật lướt qua tâm mắt.

Cho tới khi Ron cau mày nhìn xung quanh, Cale cũng cảm nhận được những sự hiện diện khác đang ẩn mình một cách kỳ lạ.

Khác với ngụy trang, cũng không giống đồng bộ hoá, không khác gì tàng hình.

Ron hiểu rõ đây không phải thứ mà người bình thường có thể dễ dàng làm được, Cale cũng có suy nghĩ tương tự.

Nhưng anh quyết đoán chờ đợi, xem xem vị hội chủ này có đáng để anh phí công sức liên minh hay không.

Xe ngựa rất nhanh liền ngừng lại, dừng trước một con hẻm vắng lặng.

Ron bước xuống theo chỉ dẫn của những chiếc lá phong đỏ rực dọc đường, Drew và Cale cũng bước xuống theo.

"Cổ vật."

Cale chắc chắn đây là năng lực của một cổ vật, anh chạm vào "con hẻm" đó, như thể chạm vào một màn nước trong suốt, tay của anh xuyên qua nó.

Drew gật đầu với Ron, cả ba cùng bước vào.

Khung cảnh bên trong là một ngôi nhà và một chiếc sân lớn, ở giữa là một cây phong đang ngả vàng, ở gần cổng còn có nhiều người đang đi lại các bảng thông tin và trao đổi tính xác thực.

Tất cả đều mang phù hiệu lá phong trên áo, rõ ràng đây là trụ sở của Vision.

Một người phụ nữ trẻ với mái tóc vàng được cột bằng nhiều chiếc lá phong tiếp cận ba người họ, cúi người chào hỏi, sau đó dẫn cả ba đến phòng chuyên chính.

Cale để ý, mùi của cả cái chết và sinh lực càng ngày càng nồng nặc, như thể đây là nơi giao thoa giữa cõi sống và cõi chết vậy.

Anh đi theo vị hướng dẫn viên, đứng trước một cánh cửa gỗ.

Nữ hướng dẫn mở lời trước.

"Hội chủ, khách mời đã đến rồi, thiếu gia và phu nhân bá tước Henituse đã tới đây."

Nói xong cô gõ cửa vài cái, sau đó cúi người với cả ba rồi rời đi.

Ron cau mày nhìn xung quanh, ông cảm thấy kỳ quái, như thế cả ngôi nhà này đang sống và thở. Bởi ông không thể tàng hình, cảm giác bị "nhìn" khiến tất cả khả năng ám sát của ông bị loại bỏ một cách nhẹ nhàng.

Thú vị thật.

Cánh cửa tự động mở ra, bên trong là nội thất vô cùng giản dị, có phần ấm áp và êm ái khi sàn được lót thảm trải bằng bông.

"Xin chào, tiểu thiếu gia và phu nhân Henituse. Rất vui được gặp mặt mọi người trong hôm nay, xin mời ngồi."

Giọng nói trong trẻo vang lên, một cậu bé xấp xỉ 4 - 5 tuổi ngồi bắt chéo chân chào đón cả ba người.

[TCF Fanfic] • Da CapoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ