Chap 2

144 22 21
                                    

Đôi lúc, Toby và Tim cũng có nhiều cuộc trò chuyện riêng tư ở bên ngoài bệnh viện. Chỉ có 2 người vào một buổi sáng trong quán cà phê, vừa thưởng thức đồ ăn vừa tán gẫu với nhau trước khi quay về nhịp sống bình thường. Đối với Tim, đó là khoảng thời gian anh cảm nhận được rõ nhất cảm xúc từ phía Toby.

- Vậy, nếu anh không thấy phiền thì tôi hỏi nhé? Cảm giác thế nào khi anh lại là anh?

Tim có chút cau mày nhìn tên nhóc. 'Lại là anh' Toby nói rõ ràng ám chỉ việc Tim được làm chủ cơ thể mình vào lúc này, nhưng cách dùng từ đó khiến anh có chút khó chịu.

- Đừng nói như tôi không còn là con người thế chứ, tôi vẫn là tôi mà, chẳng khác gì một gã đàn ông bất kì ngoài kia đâu - Tim bóc gói giấy của nĩa và thìa, đoạn không kìm được phải lấy khăn lót xuống bàn vì tên nhóc bắt đầu ăn vương vãi hết ra - Lót giấy xuống đùi đi, thật đấy, bộ nhóc là trẻ con đấy à?

- Tôi thường được nhận xét như một con thú hơn, quen rồi - Toby liếm ngón tay cái, đoạn cũng nhận khăn từ Tim rồi làm theo lời anh nói, không quên nuốt vội miếng bánh vừa cắn xuống để nói tiếp - Vậy cảm giác thế nào khi mắc bệnh đó?

- ...Để mà nói thì tôi cũng như một gã bình thường sống giữa hành tinh 8 tỷ người này thôi - Tim xoay chiếc nĩa, đảo những sợi mỳ qua lại để trộn đều nó với nước sốt hơn - Nhưng khách quan mà nói, cậu sẽ như đang chơi 1 tài khoản game có người khác chơi cùng đấy. Cậu có bao giờ chơi những loại máy cầm tay hồi xưa chưa? Ninja rùa, Contra, hay Super Mario chẳng hạn? Vấn đề là, tiến trình cậu đang chơi ở con game này có thể bị phá hỏng bởi người kia mà cậu còn chẳng hề hay biết. Và những lựa chọn của người kia, cùng sử dụng chung nhân vật của cậu, có thể hành động những thứ mà cậu không hề muốn. Đó là tôi, và nhân cách kia.

- ...Nghe phức tạp nhỉ? Nhưng giống như việc có một người bạn cùng phòng khó chịu vậy.

- Gần như thế đấy, cậu hiểu tôi rồi đó - Tim quấn lấy một nĩa mỳ ý, đoạn ăn một miếng - Nhưng thường thì có nhiều nhân cách hơn người ta nghĩ khi nói về Đa nhân cách đó.

- Ví dụ như?

- Nó không đến mức sẽ có tới 3 4 con người khác nhau xuất hiện rõ ràng đâu. Nó chỉ, giống như tôi ở nhiều vũ trụ khác nhau đang sống chung một cơ thể vậy. Đôi khi tôi nhận ra điều mình từng khẳng định và phản ứng hôm qua hoàn toàn không giống ngày hôm nay, hay những suy nghĩ, lí tưởng và lập luận cũng gần như phản bác ngày trước đó. Nhưng cậu biết đó, cảm giác tôi vẫn là tôi, và chỉ đôi lúc rơi vào kỳ trầm cảm mới khiến tôi mất kiểm soát về điều đó thôi.

Tim ngước lên nhìn Toby, nhận ra tên nhóc cũng đang nhìn mình lắng nghe còn không cắn cho xong miếng bánh kẹp trong miệng có chút buồn cười. Khẽ rướn người, anh búng nhẹ trán Toby khiến cậu bất ngờ mà thụt lùi, vẻ mặt nhăn nhó gườm gườm lại Tim.

- Đừng có coi tôi là trẻ con nữa, tôi 20 rồi đó!

- Vẫn là một đứa trẻ với tôi thôi Tobias, tôi già hơn cậu 13 tuổi đấy.

Vẻ mặt có chút không phục. Toby cáu kỉnh nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, nhưng dường như nó không dễ ăn chút nào cả. Vết thương ở má trái tên nhóc phồng lên khiến Tim có chút lo lắng rằng nó sẽ rách da và trở nên nặng hơn, nhưng có vẻ như Toby vẫn để ý điều đó và giữ 2 tay trên má nhai nhai. Nom cậu nhóc như con sóc chuột đang ngậm một quả thông bự trong miệng, điều đó khiến Tim phải bật cười thành tiếng.

[A CREEPYPASTA FANFIC] ĐA NHÂN CÁCHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ