3. lần cuối

1K 79 5
                                    

cảnh nguyên trông thấy mình đang ở trong một màn đêm tối tăm, dường như vô tận

không rõ nơi này là đâu. hắn đảo mắt, tìm kiếm thứ gì đó xung quanh, ánh sáng cũng được, thật đáng tiếc, vì nó giống như một hố đen, đến ánh sáng cũng không thể lọt vào. quan trọng hơn hết, hắn phải đi, vì những bước chân và trái tim đang thôi thúc hắn đi tìm ngạn khanh, liệu em có bị lạc vào nơi đây chăng?

rảo bước được một lúc, bỗng dưng cảnh tượng trước mắt khiến hắn phải khựng lại. là sư phụ, sư phụ của cảnh nguyên

cảnh nguyên đứng chôn chân tại chỗ, chỉ biết dùng đôi mắt bần thần nhìn bóng lưng của người con gái đang gào thét. tiếng gào thét đau đớn đến tột cùng, giống như đang bị tra tấn, lại chẳng cần xiềng xích hay tác động bên ngoài, cô đau đớn như thế là vì sâu trong cơ thể đang biến đổi

"sư phụ!!"

vị tướng quân kia không nhìn nổi nữa mà lao tới, hét to. ngay lập tức, bị chặn lại bởi một bức tường vô hình

"sư phụ...sư phụ...!!"

nắm tay đập đập liên hồi vào bức tường, cảnh nguyên không ngừng hét lớn, nhưng lại bất lực chẳng thể làm gì được. dần dần, cô gái ấy biến dạng, từ đâu mọc lên những cành cây lá vàng, chọc ra khỏi da thịt, toé máu đỏ tươi, chiếc lưng trần vốn trắng nay đã nhuốm màu, cái tiếng hét xuyên thấu tâm can người nghe. tất cả đều được phản chiếu qua tròng mắt cảnh nguyên

tiếng thét đau đớn ấy chưa ngừng vang vọng, cảnh nguyên trợn tròn đôi mắt, hai đồng tử run rẩy

chưa hết hoảng sợ lại thêm một bất ngờ ập tới. hắn cảm nhận được một thứ sắt dài cứng đâm xuyên qua ngực mình, rỉ máu. ngó xuống lại nhìn thấy mũi kiếm chính là thanh kiếm yêu thích nhất của ngạn khanh. vị tướng quân kia đứng hình, trong không trung vang lên giọng nói quen thuộc phía sau lưng, chất giọng trong trẻo bây giờ đã trở nên tàn nhẫn đến khó tả, mỗi câu từ tựa như thêm một mũi dao đâm vào thân thể cảnh nguyên

"chết đi, đồ yêu quái"

"n--ngạn khanh...?"

;;

"ngạn khanh..!!!"

vị tướng quân kia bật dậy, cơn ác mộng vẫn chưa tan, đọng lại thành những giọt mồ hôi rịn dài trên trán. ngạn khanh bị tiếng của người bên cạnh làm cho tỉnh giấc theo, thấy vị tướng quân của mình đang đỡ trán thở gấp, em ta vội vàng ngồi dậy với hắn. tay dịu dàng vuốt ve tấm lưng trần kia hỏi han

"ngài sao vậy ạ?"

thanh âm dịu dàng ấy ở ngay bên cạnh. cảnh nguyên lúc này mới đưa mắt nhìn em, nhìn chàng trai của hắn với chiếc đầu bù xù màu vàng, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ

cảnh nguyên thở một hơi thật dài, trong ánh mắt hắn vẫn còn dư âm của nỗi sợ, hắn sợ lắm. sợ đến mức vươn vòng tay vững chãi ôm lấy người tình, gục đầu trên hõm vai em ta mà chẳng hề hồi đáp câu hỏi của chàng trai

hắn trách bản thân, trách bản thân đã vui vẻ khi ở bên em đến mức quên đi lời nguyền

hai người họ cứ như vậy một lúc, bên ngoài kia là màn đêm im lặng, ánh trăng tròn và sáng, chiếu rọi lên bóng hình của cặp đôi. người nhỏ tuổi hơn nhẹ nhàng hôn lên mái tóc trắng dày rối bời nọ, trấn an hắn, để mặc cảnh nguyên nhân cơ hội mà hít vào mùi hương đặc trung trên cần cổ em ấy. nó luôn mang lại cho hắn cảm giác yên bình đến lạ

jingyuan x yanqing|| mãi mãi là bao lâu?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ