11. lưu luyến

582 58 10
                                    

trong căn phòng chỉ còn lại ánh đèn vàng chập chờn. ngoài trời đã đổ mưa, tuy rằng ồn ào nhưng không đủ để phân tán sự tập trung của cảnh nguyên vào dòng suy nghĩ riêng

tại sao kính lưu gặp lại sau 700 năm, vẫn còn dừng ở giai đoạn đầu của xác nhập ma. hơn nữa, bộ dạng nửa tỉnh nửa mê, giống như hai nhân cách tồn tại trong một cơ thể. từ trước đến nay tất cả các trường hợp xác nhập ma mà hắn được chứng kiến, họ đều dần dà biến thành những ma vật phủ đầy lá vàng trên người, cũng mất đi khả năng giao tiếp lẫn lý trí. trở nên điên loạn, không khác gì những ma vật bên ngoài

nhưng kính lưu, đôi khi vẫn còn sót lại ý thức riêng của mình

điều đó khiến cảnh nguyên để tâm. rốt cuộc nghĩ mãi, trang sách về ghi chép của xác nhập ma được lật qua lật lại. rốt cuộc, không khai thác thêm được gì

hắn nén một tiếng thở dài. đánh mắt sang thiếu niên bên giường đã được băng bó ở vùng bụng. em vẫn còn đang trong trạng thái bất tỉnh

nếu như một ngày, một ngày hắn bị xác nhập ma. hắn sẽ ra tay với em giống như việc kính lưu đã từng làm chăng?

cảnh nguyên luôn cảm thấy thù hằn với số phận. cuộc đời thật dài của hắn lại không được vui vẻ là bao khi phải chứng kiến cái chết của sư phụ đến hai lần. còn bây giờ thì phải băn khoăn về tương lai giữa nhân tình và hắn

hắn biết em và hắn sẽ chẳng thể có được một kết cục đẹp

;;

và rồi, thời gian cứ thế trôi qua. thấm thoắt đã được thêm nửa năm

trong khoảng thời gian đó, sau khi hồi phục hoàn toàn thì ngạn khanh lao đầu vào kiếm pháp. loại trừ được nguy hiểm nhưng em ấy vẫn không muốn bước ra khỏi phủ. có lẽ là vì bản thân chưa thể chấp nhận mang danh kiếm thủ hàng đầu lại thua dưới thanh gươm của một kiếm thủ khác

nhưng như vậy cũng tốt. cảnh nguyên không không hề ý kiến mà chống cằm nhìn ra sân phủ, đầu óc có dấu hiệu lơ là khi ngắm nhìn thân thể uyển chuyển của ngạn khanh mỗi khi tung chiêu. bỗng, hắn tự bật cười đầy cay đắng. vì không nghĩ bản thân có thể ngừng ôm hôn em ấy trong suốt nửa năm qua, điều mà tưởng chừng như cảnh nguyên sẽ không bao giờ làm được

vậy là họ đã chia tay trong âm thầm, bất quá, vị tướng quân này trong ánh mắt mỗi khi nhìn em ấy vẫn là mười phần say mê

hắn ta chăm chú tới mức khi phù huyền bước vào thậm chí không để ý. mãi cho đến lúc thanh âm nữ tính có phần đanh đá kia vang bên tai mới khẽ giật mình thoát ra khỏi ảo mộng

"e hèm...tướng quân..."

"có việc gì? dạo này phù khanh đã khoẻ chưa?"

cảnh nguyên vươn tay lấy tách trà bên cạnh, nhấp một ngụm tỏ vẻ điềm tĩnh. thuận miệng hỏi về tình hình của phù huyền sau trận chiến sống chết khó quên đêm hôm đó. nhận lại hồi đáp, phù huyền chỉ thở dài, có lẽ là nửa mệt mỏi nửa chán chường

"tuy tốn kha khá thời gian để hồi phục ma lực, nhưng thần đã khoẻ hẳn. cảm ơn ngài vì đã quan tâm"

nghe vậy, cảnh nguyên cũng gật gù trong khi ánh mắt vẫn còn đăm chiêu trên từng dòng chữ. nữ nhân trước mặt im lặng một lúc, dường như sắp sửa muốn nói ra một điều hệ trọng

jingyuan x yanqing|| mãi mãi là bao lâu?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ