Chương 23 Nắng ấm thế này... sẽ còn bao lâu?

603 43 2
                                    

Buổi sáng khi Engfa tỉnh dậy cũng đã là 8 giờ. Chị phát hiện ra bản thân đang nằm ở sofa của phòng khách, quần áo đã được thay mới, mấy vết thương do ngã tối qua cũng được xử lý tốt, trên người còn có Charlotte đang ngủ say, hẳn là đêm qua cô đã thức rất khuya để chăm sóc chị. Engfa nhìn Charlotte đang ôm chị ngủ say, đầu óc mơ hồ lại nhớ đến chuyện tối qua, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng đau xót. Chị ước gì hôm qua bản thân không đi gặp Shin Doyoung, thà rằng không biết sẽ không đau khổ, kết quả thế này chị không lường trước được.

Engfa khẽ nhích người định rời khỏi sofa, ai ngờ được vừa động đậy đã làm Charlotte giật mình tỉnh giấc.

“Chị dậy rồi sao? Chị có bị đau đầu không? Người chị có bị đau nữa không?”

Charlotte dụi mắt nghiên đầu hỏi Engfa, vẻ mặt còn rất buồn ngủ, cô vẫn nằm ở trên người chị chưa có ý định rời khỏi. Engfa khẽ lắc đầu, chị nhìn hai mắt Charlotte đã xuất hiện quầng thâm liền cảm thấy đau lòng.

“Sao em lại ngủ ở đây?”

“Hôm qua chị ngủ quên ở đây, em lại không dìu chị lên lầu nổi nên em ngủ ở đây luôn.”

“Em có thể để chị ngủ ở đây rồi vào phòng mình ngủ mà.”

“Không có chị em không ngủ được.”

Charlotte nói xong lại dụi đầu vào ngực chị muốn ngủ tiếp. Engfa lặng im nhìn cô, trong lòng có chút chua xót. Hạnh phúc này có thể giữ được bao lâu? Liệu khi Charlotte biết chuyện có đau đớn như chị bây giờ hay không?

Charlotte thấy chị im lặng lại ngẩn đầu nhìn, cô trông thấy ánh mắt chị nhìn cô rất lạ, như có gì đó tiếc nuối, lại ẩn chứa đau thương. Đôi mắt này làm cô nhớ tới những ngày tháng chị bị trầm cảm, nó khiến cho trái tim cô cảm thấy xót xa.

“ Fa! Có chuyện gì xảy ra với chị phải không? Nói em nghe đi!”

Charlotte đưa tay vuốt ve gương mặt có chút tiều tụy của chị mà nhẹ giọng hỏi. Engfa không trả lời, chị vẫn im lặng nhìn cô. Charlotte thấy chị không nói cũng không hề có thái độ khó chịu, cô kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

“Có phải đêm qua đã xảy ra chuyện gì khiến chị không vui? Thấy chị khóc nhiều như vậy em xót lắm.”

Engfa nắm lấy bàn tay đang xoa mặt mình xuống, chị hôn thật nhẹ lên tay cô, tựa như đang hôn thứ gì đó rất trân quý, cổ họng chị bây giờ nghẹn đắng. Engfa cố dằn xuống cái cảm giác muốn khóc của bản thân, điều chỉnh cảm xúc trở về như bình thường, chị lại dịu giọng trả lời cô.

“Chỉ là hôm qua chị vô tình gặp lại vài người quen và nghe được những chuyện không nên nghe mà thôi.”

Charlotte nghe vậy lại khẽ nhíu mày, câu trả lời này rõ ràng là không đúng sự thật, cô biết chị đang cố giấu cô thứ gì đó, thế nhưng chị đã không muốn nói cô cũng sẽ không gặng hỏi.

“ Char! Chúng ta trễ giờ làm rồi.”

Engfa không muốn Charlotte nghĩ nhiều liền lên tiếng nói lảng sang chuyện khác. Charlotte vừa nghe xong lập tức quay đầu nhìn đồng hồ, đã qua 8 giờ sáng, công ty sớm đã vào giờ làm việc rồi. Charlotte lúc này phát giác ra bản thân đã trễ giờ liền nhanh chóng bật dậy.

COVER [ENGLOT] [Trọng Sinh] Mặt Trời Giữa ĐôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ