66 - nhẫn đôi

5 3 0
                                    


Lan Ngọc cố ý gửi tin hỏi thăm, vẫn là sự tình ở chuyện đầu tư thi họa, Quỳnh Châu nghe được một nửa liền lấy ra di động tìm kiếm phương thức liên lạc với một bằng hữu trước kia, sau đó nói với Quỳnh Hoa, "Ta hai năm qua cũng không có đi tìm hiểu, nói lời lung tung kiến nghị thì không tốt lắm, ngươi nói với nàng nên hỏi thăm qua nhân sĩ chuyên nghiệp a."

Quỳnh Châu chính là tốn sức tìm số điện thoại bằng hữu là một nhân sĩ chuyên nghiệp, Quỳnh Hoa ngăn lại màn hình di động của Quỳnh Châu, sau đó bình tĩnh trả về Lan Ngọc một tin nhắn, "Quỳnh Châu không rảnh."
"Ách!" Quỳnh Châu nhìn ở trong mắt, nàng có chút không đồng ý, "Nàng là bằng hữu của ngươi a."
"Cho nên ngươi có chuyện cứ nói thẳng."
"Được rồi." Quỳnh Châu cũng không hiểu lắm phương thức ở chung giữa hai vị bằng hữu này rồi, nàng lựa chọn ngậm miệng, xoa bóp một chút phần eo bởi vì trước đó ngồi lâu trong phòng làm việc mệt mỏi.
Quỳnh Hoa nhìn ở trong mắt, nàng nhẹ giọng hỏi, "Tiểu Vy gọi ngươi đến công ty là vì chuyện gì?"
"Phỏng vấn, sau đó tuyên bố tin tức thông báo tuyển dụng, rồi ta cùng kế toán Tôn làm ra kế hoạch bàn giao." Quỳnh Châu mệt mỏi từ trưa, nàng khi nói chuyện nhưng thật ra dễ dàng, không khỏi cảm tưởng, "Ôi, Tiểu Vy  thật tốt, nàng căn dặn ra sự tình gì cũng đều có thể để cho người khác giúp đỡ thực hiện."
Từng ở trên vị trí của Tiểu Vy, Quỳnh Hoa nghe xong nhíu mày, bản thân chen vào, "Ngươi trước kia đối với ta cũng vậy không vừa lòng sao?"
"Ta ngay từ đầu đã là như vậy." Quỳnh Châu nghĩ về sự tình đã qua, nàng theo sự thật nói ra, "Ta khi đó trong công ty mỗi ngày đều phải tăng ca, mỗi ngày bị mắng, may mắn là ngươi về sau..."
Nói đến đây, Quỳnh Châu không khỏi tò mò Quỳnh Hoa thái độ đối với chính mình là có bước ngoặt khi nào, nàng cố gắng hồi tưởng.
Quỳnh Hoa thúc giục một tiếng, "Ta về sau như thế nào?"
"Ngươi khi nào thì đã bắt đầu yêu thích ta?" Quỳnh Châu không nghĩ ra được, nàng yếu ớt hỏi, "Không phải là khi chúng ta ở cùng một phòng, cho nên..."
Quỳnh Hoa tà nhãn, "Ngươi nói chính là thời điểm ngươi ngáy ngủ sao?"
"Ta nào có!" Quỳnh Châu ngay từ đầu là kích động phản bác, nàng nhìn xem Quỳnh Hoa ánh mắt kiên định lại bắt đầu cảm thấy trong lòng hoang mang, thanh âm yếu đi xuống, "Ta... ta không có."
Quỳnh Hoa cười khẽ, nàng đổi sang chủ đề khác, "Tối nay chúng ta ăn gì?"
"Hay là chúng ta đi ra ngoài ăn?" Quỳnh Châu nhớ rõ trong nhà không còn đồ ăn.
"Được."
Quỳnh Hoa vào trong thay đổi quần áo, Quỳnh Châu tiếp tục ngồi ghế sô pha, nàng thời điểm vui chơi điện thoại lại phát hiện Lan Ngọc vừa rồi không lớn cam tâm mà hướng tới nàng gửi đến hai cái tin nhắn, nàng tính tình nhẫn nại đáp ra lời trước đó muốn nói, "Ta sẽ đưa ngươi phương thức liên lạc với một người bạn, hắn so với ta còn thành thạo hơn."
"Ta không tin những người môi giới."
Quỳnh Châu chứng kiến lời này, nàng biết rõ Lan Ngọc trước đó bị người quen biết lừa gạt sợ rồi, đang muốn an ủi một chút, Lan Ngọc lại gửi tin hỏi tới.
"Ta có thể trước khi đi mua tác phẩm thi họa xin một chút ý kiến từ ngươi hay không? Ta sẽ trả thù lao."
Trả thù lao?
Quỳnh Châu không nghĩ tới Lan Ngọc  sẽ nói như vậy, nàng không biết nên cao hứng khi có thêm số tiền thu nhập, hay là chán nản vì Lan Ngọc xem nàng như là người ngoài đề cập đến chuyện tiền bạc rồi, Quỳnh Châu bối rối hồi lâu không có phản hồi, thẳng cho đến khi Quỳnh Hoa đổi xong quần áo nàng mới xin ý kiến giúp đỡ.
Quỳnh Hoa nhìn thoáng qua tin nhắn, không nghĩ đạo lý đối nhân xử thế mà rất thật thà nói, "Ngươi thu của nàng 10%."
"Cái gì?" Quỳnh Châu bối rối, "Ngươi thực sự ý định thu tiền của nàng?"
Quỳnh Hoa cười khẽ, "Nàng khi gọi người ra ngoài cùng đi dạo phố mua sắm quần áo đều có trả phí, ngươi đi theo nàng kiếm được số tiền thì đã làm sao?"
"Nhưng là..." Quỳnh Châu cảm thấy không tự nhiên, "Nàng là bằng hữu của ngươi a."
"Bằng hữu không đem tiền bạc tính toán rõ ràng sẽ phiền toái hơn."
"Hay vẫn là không nên đi." Quỳnh Châu  không có tin tưởng, "Ta giúp nàng cùng nhau đi xem một chút là được."
Tại trước cửa đang đổi giày, Quỳnh Hoa  vốn là cúi đầu, nàng khi nghe đến hai chữ "Cùng nhau" xoát đưa ánh mắt quét qua. 🤣
Quỳnh Châu sợ hết hồn, nàng có chút bất đắc dĩ, "Nếu không chúng ta cùng đi nha?"
"Đừng nói trước." Quỳnh Hoa chợt bối rối, "Chúng ta trước đi ăn cơm."
Cho rằng Quỳnh Hoa đói bụng, Quỳnh Châu cũng không nhiều lời, nàng ngoan ngoãn theo Quỳnh Hoa đi xuống dưới lầu.
Các nàng lên xe, Quỳnh Hoa vứt bỏ cửa tiệm thường ăn tương đối gần nhà, nàng trực tiếp đi nơi muốn đến định tại địa phương nào đó thị trường phồn hoa, hướng dẫn chỉ đường đã qua lộ trình 40 phút.
"Cái gì?" Quỳnh Châu kì quái, "Ngươi muốn dạo phố sao?"
Quỳnh Hoa gật đầu, "Đúng vậy a."
"Tốt thôi." Quỳnh Châu cũng không quan tâm hoạt động đôi chút, nàng thuận theo gật đầu.
Đến rồi thị trường náo nhiệt, Quỳnh Hoa trước tiên không tìm nhà ăn, mà là mang Quỳnh Châu trước đến một tiệm trang sức nào đó.
Quỳnh Châu bối rối, "Ngươi đây là..."
"Ngươi đeo trên tay nhẫn của ta, ta sẽ yên tâm để ngươi cùng Lan Ngọc đi ra bên ngoài." (Chị giữ của quá đê☺️)
Quỳnh Hoa tùy ý nói ra một câu, nàng sau đó chỉ tay vào một khoản trang sức sáng chói mắt hướng Quỳnh Hoa hỏi, "Ngươi thấy cái này thế nào?"
"Phụt." Quỳnh Châu vẫn là cảm thấy ý tưởng ở Quỳnh Hoa rất không thể tưởng tượng nổi, nàng vụng cười trộm.
Quỳnh Hoa lườm Quỳnh Châu một cái, nàng quyết định dựa theo ý nghĩ chính mình, kế đó cùng người nhân viên cửa hàng báo ra size số trang sức.
Quỳnh Châu sửng sốt, "Làm sao ngươi biết ta mang số bao nhiêu?"
"Ngươi quên rồi sự tình trước đây đưa nhầm nhẫn sao?"
Nghĩ đến Vinh Nguyên trước đây đưa sai nhẫn kỷ niệm, Quỳnh Châu thở dài, nàng cũng vậy không ngoài ý Quỳnh Hoa vì sao biết rồi - trước đây tại lần đầu tiên các nàng dự tiệc xã giao cùng nhau, về sau nàng đuổi theo Quỳnh Hoa hỏi, đem vấn đề này coi trọng như vậy, Quỳnh Hoa cẩn thận suy nghĩ tự nhiên có thể rõ ràng nguyên do trong đó.
Nhân viên cửa hàng mang ra chiếc nhẫn kích thước phù hợp đem lên, Quỳnh Châu thử đeo vào một chút, nàng cảm thấy nhẫn quá mức chói mắt sẽ gây chú ý ánh mắt người khác, nàng nhỏ giọng nói, "Ngươi đổi lại nhẫn khiêm tốn một chút a."
"Cũng đúng." Quỳnh Hoa gật đầu, "Ngươi khi đi làm cũng sẽ tương đối dễ dàng."
"Cái gì? Ta đi làm cũng phải đeo?"
Quỳnh Châu nguyên lai còn cho rằng Quỳnh Hoa đây là vì nàng cùng Lan Ngọc ra ngoài làm chuẩn bị, đến khi nghe được đi làm cũng phải đeo nhẫn về sau cảm giác kinh ngạc sâu sắc, nàng nghĩ cái gì liền hỏi cái đó.
Quỳnh Hoa thu cười, "Không được sao?"
"Ta không phải là ý này..." Quỳnh Châu khó xử, "Nhưng là, đồng nghiệp khi chứng kiến ta bỗng nhiên mang nhẫn, có khả năng bọn họ sẽ có một chút ý tưởng kỳ lạ a!"
Quỳnh Hoa nghiêm mặt.
Tặng nhẫn là một sự tình ngọt ngào, tâm tình Quỳnh Châu vốn là vui vẻ, nàng chứng kiến Quýnh Hoa cứ như vậy thu hồi bộ dáng tươi cười có chút sợ hãi, cũng bởi chính mình nhu nhược rút lui e sợ mà bừng tỉnh, nàng yên lặng nghĩ lại: Nàng hiện tại làm sao còn phải quản đến người khác suy nghĩ cái gì? Đi đến hôm nay, nàng còn chưa rõ thời gian tốt chính mình trải qua mới là quan trọng nhất sao?
"Được rồi." Quỳnh Châu nâng lên dáng tươi cười, nàng mặc kệ ánh mắt nhân viên cửa hàng nhẹ giọng làm dịu, "Ta nói với bọn họ là nhẫn tình lữ thì tốt rồi, quan hệ yêu đương là chuyện bình thường, ta xem bọn họ còn có thể nói cái gì."
Quỳnh Hoa không lên tiếng, nàng cúi đầu tiếp tục chọn ra kiểu dáng.
Quỳnh Châu giúp đỡ nhìn xem, nàng tìm thấy cặp nhẫn phía trước đường cong trôi chảy thiết kế độc đáo liền chủ động cùng nhân viên cửa hàng nói muốn nhìn xem, cũng vậy nàng cũng nhớ kỹ Quỳnh Hoa ngón tay lớn nhỏ.
Trên mặt Quỳnh Hoa cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng, nàng mơ hồ mỉm cười.
Nhân viên cửa hàng mang mẫu trang sức thích hợp đưa cho các nàng, Quỳnh Châu mang nhẫn vào tay, nàng đưa tay cùng Quỳnh Hoa so cùng một chỗ, phát hiện bàn tay không bằng, nàng một chút cũng không ngần ngại, còn vui vẻ khoa trương, "Tay của Hoa Hoa thật đẹp."
Bên tai Quỳnh Hoa không hiểu sao lại đỏ lên rồi.
Quỳnh Châu không hiểu nhiều lắm cái này xấu hổ là ở điểm nào, nàng lại thử ra một cặp nhẫn khác, thấy thế nào cũng là cảm giác so với nhẫn vừa rồi kém hơn một chút. Quỳnh Hoa đồng dạng cũng là ưa thích một cặp nhẫn kia, nàng hỏi cũng không hỏi giá tiền, trực tiếp quét thẻ thu mua.
"Ta cũng vậy sẽ góp tiền a." Quỳnh Châu yếu ớt nói.
Quỳnh Hoa lắc đầu, "Là ta đề nghị, nên ta sẽ trả."
Quỳnh Châu nhìn đến trong đó cẩn thận từng li từng tí, nàng không phục nói, "Ta cũng vừa mới nhận lương, ta có tiền."
"Ngươi cứ mua những thứ mà chính mình thích." Quỳnh Hoa trực tiếp đem túi tiền Quỳnh Châu vừa mang ra nhét trở về, nàng thuận thế nhéo lấy Quỳnh Châu một cái.
Quỳnh Châu không cảm thấy đau, nàng lại cảm thấy hành động nhẹ nhàng linh hoạt thẳng chọc lòng người, không khỏi nghĩ đến lần trước các nàng hôn môi, Quỳnh Hoa cũng là như vậy đem bàn tay nàng không biết nên đặt chỗ nào đặt đến bên hông. Quỳnh Châu hiện tại bội phục chính mình liên tưởng phong phú, nàng chú ý giấu đi tâm tư xấu hổ, cũng không thể thật tốt trả phí thanh toán rồi.
Mua xong nhẫn đôi, hai người các nàng cùng đeo trên tay, sau đó cùng đi ăn cơm. Quỳnh Châu khi tay cầm thìa nàng liếc mắt nhìn thấy chiếc nhẫn, cầm đến đôi đũa cũng liếc mắt nhìn, nàng khi cầm ly lại nhìn một lần, kế đó lại nhìn về Quỳnh Hoa ở phía đối diện tìm thấy giữa ngón áp út một vòng sáng trong, Quỳnh Châu hài lòng cong lên khóe miệng.
Quỳnh Hoa cũng theo mỉm cười, "Vừa rồi là ai đã nói không muốn mua a?"
Quỳnh Châu cũng học được phương pháp vô lại ở Bùi bảo bảo, nàng sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn chăm chú đáp, "Không biết, ta không biết."
"Đúng rồi, thời điểm ngươi cùng Lan Ngọc ra ngoài dạo chơi, ngươi có thể khích lệ nàng thì liền khích lệ." Quỳnh Hoa nhấp vào ngụm trà, nàng chậm rãi nói, "Đừng để cho nàng tiêu xài phung phí."
"Ta biết, có một số người chính là ỷ vào chính mình nhiều tiền lại nhàn rỗi, một mặt theo đuổi vật phẩm đấu giá cao, bọn họ sẽ rất dễ dàng trở thành đối tượng bị người khác lừa gạt đấy."
"Ngươi thực sự trước đó đã tìm hiểu qua thi hoạ?"
Nhắc đến đoạn thời gian tiếc nuối trước kia, tâm tình Quỳnh Châu không được tốt lắm, nàng đâm vào cá viên trong chén nói, "Ừ, khi đó ta là ở nhà nhàm chán, đối với phương diện này ta lại cảm thấy hứng thú, ta nghĩ đến muốn thử một lần đầu tư. Bất quá, ta lại không có quá nhiều tài chính, kinh nghiệm thiếu, ta là muốn từ thấp đầu tư đi lên."
Quỳnh Hoa nhìn chằm chằm vào Quỳnh Châu không nói lời nào.
"Ngươi làm sao vậy?" Quỳnh Châu không lớn tự tin mà cúi thấp đầu, "Ý nghĩ này rất buồn cười sao?"
Quỳnh Hoa thở dài, "Không phải, ta đối với ngươi trước đây vài năm sinh hoạt có chút hiểu lầm."
Người khác hiểu lầm, Quỳnh Châu nghe qua quá nhiều, nàng đại khái có thể đoán được Quỳnh Hoa là nghĩ cái gì, "Ngươi cảm thấy ta trước đây cả ngày chỉ biết mua sắm, mua sắm và mua sắm?"
"Ừ."
Quỳnh Châu bất đắc dĩ cười cười, nàng không muốn nhắc tới khi đó Vinh Nguyên chính là không có việc gì liền đem việc mua túi xách quần áo chặn miệng chính mình, nàng cho Quỳnh Hoa gắp đến đồ ăn, "Ngươi ăn cơm đi, chúng ta sớm một chút về nhà nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi làm."
Quỳnh Hoa không có đáp lại, nàng cho Quỳnh Châu múc thêm chén súp.
Khó có khi được đi ra ngoài một chuyến, Quỳnh Châu cảm thấy nhắc lại chuyện cũ quá mất hứng, nàng cứ thế im lặng rồi.
"Ngươi không bằng cùng Lan Ngọc  cùng nhau thử xem đầu tư?" Quỳnh Hoa đột nhiên nói, "Đi làm thì quá cực khổ."
Quỳnh Châu sững sờ, nàng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Quỳnh Hoa ánh mắt sáng trong hết sức chờ mong.
Đầu tư? Tiền vốn dùng của ai đây? Số tiền nàng gửi ngân hàng cũng không nhiều lắm, nàng lại tự nhận chính mình không có con mắt tinh đời, nếu là đầu tư thì chỉ có thể từ thấp đi lên, đi tuyến đường dài, sau đó an tĩnh chờ đợi tác phẩm tăng lên tỉ giá đồng bạc, bất kể là về phương diện thời gian hay vẫn là phương diện tiền tài sẽ tồn tại không ít khó khăn.
Quỳnh Châu rõ ràng tâm tư Quỳnh Hoa  ý tứ vay tiền, nàng vì lòng tự trọng có chút gặp phải khó khăn, chỉ là nàng càng rõ ràng Quỳnh Hoa sau lưng là đang quan tâm đến nàng, Quỳnh Hoa  là không đành lòng nàng đi làm tăng ca khó chịu.
Quỳnh Châu cười cười, nàng đi lên vui đùa, "Vậy thì ta phải mệt mỏi khắp nơi chạy tìm tác phẩm ưng ý rồi, còn không bằng đi làm dễ chịu hơn a."
Quỳnh Hoa nhìn thái độ này ở Quỳnh Châu, nàng gật đầu, "Ăn cơm đi."
---
Quỳnh Châu dành ra thời gian cùng Lan Ngọc đi đến một buổi đấu giá thi họa để hiểu rõ giá cả thị trường.
Lan Ngọc không có hiểu biết chuyên môn, nàng đánh giá thi họa quan trọng nhất là ở tiêu chuẩn của người tác giả, xem bức tranh độ dài lớn nhỏ, chiếu theo giá cả thị trường sơ bộ tính toán một chút liền thôi, càng không quan tâm đến nội dung bức tranh, bối cảnh hay là niên đại sáng tác. Quỳnh Châu đi theo Lan Ngọc  ý đồ hỗ trợ giải thích một chút, nàng lại phát hiện Lan Ngọc  nhưng thật ra không có hứng thú thi họa, Lan Ngọc chỉ là thuần túy nhìn xem tác phẩm của vị bằng hữu nào đó, sưu tầm họa tác có tỉ giá đồng bạc trước đó tăng nhanh nghĩ đến nhìn thử một lần.
Quỳnh Châu không có biện pháp, nàng chỉ có thể một bên làm hết phận sự hướng dẫn thu mua, thời điểm người đại diện thi họa nói chuyện ba hoa chích chòe Lan Ngọc nghe muốn choáng váng đầu óc nàng liền mở miệng giải thích một chút.
Lan Ngọc bởi vậy lý trí có hơn không ít, nàng thậm chí đã sùng bái rồi Quỳnh Châu, "Ngươi lợi hại như vậy, hoàn toàn có thể tự mình đầu tư a."
Quỳnh Châu không có ý nói số tiền nhàn rỗi chính mình cũng không nhiều lắm, nàng chỉ gượng cười, "Không cần."
"Kia..." Lan Ngọc hỏi một câu, "Ngươi hiện tại đang làm việc gì?"
Quỳnh Châu theo sự thật trả lời.
Lan Ngọc phản ứng đầu tiên là "Trời ạ, Hoa Hoa rõ ràng là vui chơi quy tắc ngầm!", phản ứng thứ hai lại là "Tài chính? A, thật đáng tiếc, công ty của ta trước đây thiếu người tài chính, nếu như ta sớm một chút quen biết ngươi thì tốt rồi."
Quỳnh Châu chưa từng nghĩ tới quen biết bằng hữu còn có thể thu hoạch ra cơ hội phỏng vấn, nàng sững sờ một chút, thực sự sẽ không vì một câu nói tùy ý liền buông tha cho công tác tại Z công ty, nàng cười nói, "Lần sau nếu có thể ta sẽ tới chỗ đó của ngươi thử một lần."
"Ừ." Lan Ngọc cười đáp ứng, sau đó lại nhìn về phía vật phẩm đấu giá trên bàn.
Quỳnh Châu cũng nhìn đi qua, nàng phát hiện tác phẩm đấu giá kia đang bị khách nhân đối xử lạnh nhạt. Tác giả của tác phẩm kia là một người tên gọi Lâm Tái Hạ, là một họa sĩ trẻ tuổi, lý lịch nhìn sơ qua thì chỉ có một vài giải thưởng vô cùng đơn giản, nói tốt một chút có thể xem như cấp bậc quốc tế, khó nghe một chút thì là đem người góp vào đủ số.
Họa tác vô cùng trừu tượng, người bình thường khi nhìn vào sẽ nhíu mày khó có thể thưởng thức ra mỹ cảm, khách nhân xung quanh tác phẩm đều là không có hứng thú, Quỳnh Châu một bên cẩn thận nhìn đến, nàng lại có thể cảm giác ra phong cách cá nhân ở Lâm Tái Hạ thật mãnh liệt, nàng còn cho rằng tác phẩm này cũng không đánh giá ra giá khởi đầu cứ như vậy cũng không chịu nổi.
Quỳnh Châu nhíu mày, nàng không khỏi nhìn nhiều hai mắt, cẩn thận nhìn ra bức họa phối ra màu sắc hào phóng cùng với bút pháp tiêu sái.
Lan Ngọc đã chú ý tới ánh mắt của Quỳnh Châu, "Bức họa này thì có cái gì đặc biệt?"
"Không có gì." Quỳnh Châu đối với họa tác cảm giác tốt là xuất phát từ cảm nhận cá nhân, mỗi người mỗi ý, nàng khó mà nói và cũng không đáng để nói. Quỳnh Châu biết rõ hiện nay thị trường thi họa tân nhân xuất đầu cũng không dễ dàng, Lâm Tái Hạ, họa sĩ vô danh không thân không phận càng không bối cảnh, là khó càng thêm khó, nàng đối với bức họa kia sinh ra tiếc hận, "Chỉ là... ta thực sự thích bức họa này."
"Ngươi cứ mua a, ta có thể cho ngươi mượn tiền?" Lan Ngọc nói.
Quỳnh Châu nhã nhặn từ chối, "Không cần, ta có thể tự mua, hai nghìn khối tiền ta vẫn có."
Đến cùng từng có giấc mộng đầu tư thi họa, Quỳnh Châu đụng phải họa tác chính mình thưởng thức, nàng một bên lại được Lan Ngọc thúc giục, lại nhớ đến Quỳnh Hoa đã từng nói qua "Đầu tư", nàng muốn đem tiền trong tay trở về giấc mộng, xúc động nhất thời liền đã mua về bức họa kia rồi.
Một chút tiêu sái, Quỳnh Châu khi về đến nhà lại có chút kinh sợ, nàng sợ Quỳnh Hoa sẽ mất hứng. Quỳnh Hoa  đã qua từ Lan Ngọc bên kia biết được Quỳnh Châu đã bỏ ra hai nghìn khối tiền mua về bức họa của một vị họa sĩ mới, nàng khi nghe xong thái độ nhưng là hờ hững, phản ứng cùng khi Quỳnh Châu bỏ ra hai khối tiền mua khoai tây không sai biệt lắm.
Quỳnh Châu vẫn như cũ chột dạ, nàng xoa bóp lưng cho Quỳnh Hoa, "Ta về sau sẽ không xài tiền bậy bạ như vậy."
Quỳnh Hoa liếc xéo nhìn Quỳnh Châu, "Ngươi là tiêu tiền của ngươi, cần gì phải sợ."
"Nhưng mà..." Quùnh Châu nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trên tay, "Ngươi khi mua các thứ gì đó đều dành ra một phần cho ta, ta mua các thứ gì đó cội nguồn cũng không có phần..."
"Ai nói, lần trước ngươi mua thịt viên, bánh quy, táo, kem... tất cả đều chia cho ta ăn kìa."
Quỳnh Châu nghe đến giọng điệu nghiêm trang này, nàng nhịn không được cười, nghiêng đầu nhìn thấy Quỳnh Hoa khóe môi mỉm cười, nàng tựa người sau lưng ôm Quỳnh Hoa.
Quỳnh Hoa bởi vì Quỳnh Châu lực đạo ép xuống có chút khom lưng, nàng trở mình trở về cọ cọ hai má Quỳnh Châu, "Ngươi chỉ cần dành thời gian cho ta là được."
Quỳnh Châu vội vàng đáp ứng, "Được."
---
Thứ hai đi làm, Quỳnh Châu phát hiện chính mình đáp ứng quá sớm.
Mỗi lần Quỳnh Hoa gọi điện thoại hỏi nàng có hay không về nhà ăn cơm, nàng nhìn xem đống lý lịch sơ lược trên bàn cùng sổ sách kê khai kế toán Tôn đưa đến, ngẫm lại nhật trình sắp xếp công tác phía trước dày đặt, nàng chỉ có thể thở dài tiếc nuối nói, "Thực xin lỗi, ta phải tăng ca."
Kế toán Tôn sở dĩ đề nghị Quỳnh Châu tiếp nhận công tác chính mình, chính là bởi vì tiết kiệm thời gian tuyển nhận người mới, chờ cho Tiểu Vy gật đầu chấp nhận, về sau kế toán Tôn mới mặc kệ Quỳnh Châu công tác thêm nhiều, khi có cơ hội liền thúc giục bàn giao.
Quỳnh Châu lúc đầu còn dùng tăng ca lấy ra ứng phó, về sau nàng thật sự không có thời gian nữa rồi, không may nàng còn bị kế toán Tôn quăng ra mấy cái bạch nhãn.
Quỳnh Châu hiện tại còn gặp phải một nan đề giống ở Tây Hà trước đó - nàng không rõ ràng Tiểu Vy rốt cuộc là muốn tuyển vào một người trợ lý mới như thế nào?
Quỳnh Châu cho đi thời gian, nàng dụng tâm tại lý lịch sơ lược ứng viên nộp đến công ty mang ra chọn lọc, sau đó chọn được ứng viên là hai tiểu cô nương như nước trong veo gọi đến phỏng vấn. Hai cô gái trẻ đi đến phỏng vấn đều là miệng lưỡi bén nhọn, người bình tĩnh người thông minh lanh lợi, ở họ còn có đủ phương diện tài chính kiến thức chuyên nghiệp, giơ tay nhấc chân đều là thần thái tự tin, Quỳnh Châu nhìn đến rất là thoả mãn, nàng cũng không có cách nào lựa chọn một trong hai, kế đó liền đi đến xin qua ý kiến từ Tiểu Vy, nàng hy vọng có thể gọi đến các nàng hai bên tiến hành gặp mặt.
Tiểu Vy nhìn thoáng qua ảnh chụp bên trên lý lịch sơ lược hai người tuyển dụng, nàng cau mày, nói, "Ngươi tìm người khác."
"Sao?" Quỳnh Châu ý đồ vì hai cô gái ứng viên nói tốt, "Nếu không ngài gọi bọn họ vào gặp mặt sau đó lại..."
Quỳnh Châu cự tuyệt, "Không cần."
"Vì cái gì?"
"Ta nhìn các nàng không vừa mắt."
"..."
Bận rộn một vòng lại rơi vào một kết quả thế này, Quỳnh Châu khó tránh khỏi sinh ra một chút không vừa lòng, nàng buồn buồn thu hồi lý lịch sơ lược đi ra ngoài. Bộ dạng Quỳnh Châu uể oải thất lạc cứ thế đi đến phòng tài liệu tìm thứ gì đó được tiểu Trương nhìn ở trong mắt, nàng được một phen an ủi, "Trợ lý Chế, ngày mai đã là cuối tuần, ngươi nên vui vẻ một chút a."
May mắn có được tiểu Trương an ủi, Quỳbh Châu đã nghĩ thông suốt, nàng cảm thấy Tiểu Vy thân là quản lý nói không thoải mái cũng rất bình thường, một trợ lý lúc nào cũng phải đi theo bên cạnh người quản lý, đem người thuận mắt đặt ở trước nhất là có đạo lý. Quỳnh Châu điều chỉnh tốt tâm trạng lại trở về nhà, nàng sốt sắng không muốn để Quỳnh Hoa nhìn đến cái gì không vui.
Cuối tuần, Quỳnh Châu chỉ có thể nghỉ ngơi một ngày, mẹ nàng cùng tiểu dì nhìn nàng công tác bề bộn đều là cảm thấy đau lòng, hai người ngôn từ chính nghĩa cũng không cho nàng đi đến bệnh viện. Quỳnh Châu không thể đến bệnh viện, nàng chỉ có thể gọi điện thoại hỏi thăm, sau đó ở nhà thả lỏng chính mình ngủ một giấc thật tốt, thoáng cái đến giữa trưa nàng mới trở dậy.
Đến rồi giờ cơm, Quỳnh Hoa đi gọi Quỳnh Châu dậy, tiếp đó thập phần thông cảm mà gọi thức ăn bên ngoài, lại không có dùng đến trù nghệ u mê của chính mình đi nấu cơm.
Quỳnh Châu dùng cơm trưa xong, nàng không để ý trước đó bị phản đối liền chạy tới bệnh viện một chuyến. Đến bệnh viện, Quỳbh Châu cũng không gặp được mẹ nàng, tiểu dì nói mẹ nàng đang làm kiểm tra, sau đó người còn hung hăng đuổi nàng về, "Ngươi xem ngươi kìa, gầy đi trông thấy, ngươi so với đại tỷ còn tiều tụy hơn, mau nhanh về nhà nghỉ ngơi đi!"
Quỳnh Hoa cũng nói, "Bộ dạng ngươi thế này, a di nhìn thấy sẽ rất lo lắng."
Tất cả mọi người đều ngăn Quỳnh Châu  ở lại bệnh viện chờ đợi, nàng đành thỏa hiệp về nhà sửa sang một chút tư liệu ngày mai cần dùng. Không khéo, các nàng trên đường về nhà gặp phải kẹt xe lớn, loay hoay mất hết hai giờ, khi về đến nhà đã là thời gian cơm chiều.
Quỳnh Châu trong một ngày cái gì cũng đều chưa làm, buổi sáng thì ngủ một giấc, giữa trưa chạy vào bệnh viện, thời gian một ngày nghỉ quý giá cứ thế bay đi.
Nghĩ đến hôm sau lại phải bắt đầu đi làm, Quỳnh Châu lập tức đã phát giận, nàng tại nhà ngã người trên ghế sô pha không muốn nhúc nhích.
Quỳnh Hoa ngồi một bên vuốt ve chải tóc cho Quỳnh Châu.
Động tác nhu hòa, Quỳnh Châu cảm nhận được sự an ủi, nàng xoay người giương mắt nhìn chống lại Quỳnh Hoa  ánh mắt dịu dàng. Quỳnh Châu bỗng nhiên quyến luyến trên ghế sô pha địa phương nho nhỏ, nàng đem tay ôm tốt Quỳnh Hoa, hài lòng một hơi thở dài nhẹ nhõm: Đây cũng không phải người quản lý trước kia của nàng, mà là Bùi bảo bảo trong nhà nhu thuận rồi.
Nhắc đến quản lý...
"Đúng rồi!" Quỳnh Châu giật mình hồi tỉnh, nàng phát hiện bên cạnh có một người có thể xin ý kiến giúp đỡ, "Ngươi khi đó chọn trợ lý là dựa theo tiêu chuẩn gì?"
Quỳnh Châu thực sự đoán không ra tâm tư ở Tiểu Vy, nàng dứt khoát hỏi ra vấn đề đến người từng trải như Quỳnh Hoa .
Quỳnh Hoa nhăn nhíu mi, đáp lời nhưng là trọng điểm chạy thiên, "Thời điểm ngươi đang ôm ta lại nghĩ đến Tiểu Vy?"
"Không phải!" Quỳnh Châu nghe ra một cỗ vị chua, nàng tranh thủ thời gian giải thích, "Là ta đang lo không có biện pháp, ta nhìn trúng người ứng tuyển vị trí trợ lý nhưng nàng thì lại không thích, ta hỏi nàng thích người hình thức như thế nào, nàng liền nói ta có chút chuyện cũng làm không xong."
Quỳnh Hoa khẽ cười, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó ta liền im lặng tại trước mặt nàng biến mất." Quỳnh Châu uể oải.
Quỳnh Hoa vẫn là yêu thương Quỳnh Châu bởi vì công tác bộ dạng lao lực quá độ, nàng ôm Quỳnh Châu động viên một chút, "Ngươi trước tiên nên đem việc kế toán Tôn bàn giao hoàn thành chậm một chút, trước nhất là nên xử lý tốt ở chuyện này."
"Ừ." Quỳnh Châu nghĩ đến kế toán Tôn mỗi ngày đều dồn hết sức tăng ca bộ dạng muốn nhanh rời khỏi công ty, nàng cắn cắn môi - đúng vậy a, việc tìm đến trợ lý mới còn không chút nào tiến triển, kế toán Tôn lại một bên thúc giục nàng bàn giao cương vị, nàng ở giữa là khó khăn nhất, không thể hoàn thành hết cả hai bên càng không thể đắc tội một ai.
Nếu phải đắc tội, Quỳnh Châu đương nhiên là chọn kế toán Tôn đang làm chuẩn bị nghỉ việc.
Quỳnh Châu quen làm người tốt, nàng lại sợ phía trước lười biếng sẽ vứt bỏ đi một chức vị mới, nàng thà rằng tăng giờ làm việc cũng vậy luôn theo tâm ý của kế toán Tôn, khiến cho bản thân thể xác tinh thần đều là mệt mỏi, hôm nay ngẫm lại, ý nghĩ này là không được rồi.
Ngày hôm sau, Quỳnh Châu liền chiếu theo lời Quỳnh Hoa nói, nàng đối mặt kế toán Tôn thúc giục chỉ nói một câu "Đây là quản lý sắp xếp", kế toán Tôn nếu không nguyện ý buổi tối có thể tăng giờ làm việc.
Trước đó, kế toán Tôn cứ như vậy thúc giục yêu cầu ở Quỳnh Châu, nàng chính là ỷ vào Tiểu Vy phía trên thái độ tùy ý, tự do sắp xếp, nàng hôm nay nghe xong Quỳnh Châu nói như vậy còn cho rằng thật sự có chuyện như vậy, do dự một hồi, cuối cùng lại sợ phát sinh chi tiết sẽ làm chậm trễ tiến độ nàng đến công ty mới nhậm chức, kế toán Tôn vẫn là không dám đi đến trước mặt Tiểu Vy  hỏi rõ, nàng chỉ đành yên lặng dựa theo công tác lần trước sắp xếp thực hiện.
Quỳnh Châu thở phào, nàng hướng máy tính đăng nhập trang web công ty, nhìn xem có hay không ứng viên nộp vào lý lịch sơ lược. Z công ty tuyển dụng đưa ra điều kiện không tệ, không ít những người ôm thử một lần hy vọng nộp vào lý lịch sơ lược, Quỳnh Châu tốt tốt sàng lọc tuyển chọn ứng viên có những điều kiện phù hợp, sau đó nàng mang ảnh chụp ứng viên cùng lý lịch sơ lược đóng dấu, chọn tốt thời gian nghỉ ngơi sau họp đưa đến cho Tiểu Vy nhìn.
Tiểu Vy liếc nhìn, không có phản ứng.
Quỳnh Châu biết rõ Tiểu Vy cảm thấy phiền phức, chỉ là nàng thật sự không có thời gian đem tinh lực ra cứ thế mù mờ chọn ứng viên phí công rồi, tính tình nhẫn nại xong lên, nàng từng tờ từng tờ lật ra thông tin ứng viên, dăm ba câu đơn giản giới thiệu đại khái tình huống các ứng viên, vì Tiểu Vy giảm bớt công phu.
Hoặc là có lẽ như thế thật sự dùng sức rất ít, Tiểu Vy lẳng lặng nghe qua, về sau nàng còn cầm qua lý lịch sơ lược lật nhìn một phen, sau đó nàng hỏi Quỳnh Châu một câu chính là hoàn toàn hết nói nổi rồi, "Ngươi mang nhẫn là khi nào?"
Mang qua một vòng mới được hỏi tới, Quỳnh Châu nhịn xuống khóe miệng xúc động, nàng trung thực đáp, "Là thứ hai tuần trước."
"Ồ." Tiểu Vy thả lại lý lịch sơ lược trên bàn, nàng quay đầu đối diện máy tính, kế đó lạnh nhạt nói ra một câu, "Ngươi đem lý lịch sơ lược cứ đặt nơi này, ta muốn nhìn kỹ một chút, ngày mai lại sắp xếp người đến phỏng vấn."
Tốt xấu vẫn là được xác thực kỳ hạn, Quỳnh Châu cảm thấy đây coi như là có tiến triển, nàng nâng lên bước chân chuẩn bị trở về văn phòng làm việc.
Tiểu Vy đã mở miệng, "Ngươi đợi một chút."
Quỳnh Châu quay đầu, "Ngài còn có chuyện gì sao?"
"Ngươi nếu cần người giúp, ta sẽ phê chuẩn," Tiểu Vy giọng nói ấm áp thần kỳ, "Ngươi cũng không cần đem việc kế toán Tôn oán giận để ở trong lòng, ngươi cứ việc xử lý tốt sinh hoạt cá nhân về sau mới có khả năng nhập tâm tốt cho công tác."
Quỳnh Châu theo tầm mắt Tiểu Vy là đang nhìn chiếc nhẫn ở trên tay nàng, nàng đã hiểu rồi: Lẽ nào Tiểu Vy cho rằng nàng muốn kết hôn, nên sẽ không dám xin phép nghỉ sao?

>>>>

(Song Quỳnh Cover)Nghe Nói Ngươi Là Tiểu TamNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ