Quỳnh Châu không biết bản thân là khi nào thì bắt đầu đối với Quỳnh Hoa đổi khác: Bữa ăn khuya cùng nhau nhìn ánh trăng kinh diễm, công tác trong ngoài bất nhất nhân nhượng, làm bạn bên cạnh lúc gặp khó khăn ấm áp, hay vẫn là...Nàng nhớ không rõ, cũng không cách nào phán đoán rồi, nàng chỉ cảm thấy Quỳnh Hoa trước mặt mê người mãnh liệt sức hấp dẫn, cao ngạo cường thế điều khiển người khác không thể có đường lui được rồi, ở Quỳnh Hoa lộ ra một mặt ôn tình mềm mại hấp dẫn trí mạng khiến nàng chủ động tiến về phía trước.
Nụ hôn lần này giữa các nàng so với cưỡng hôn tại văn phòng lần kia chỉ như chuồn chuồn lướt nước, Quỳnh Châu trước đó đã có tâm lý chuẩn bị đón nhận, nhưng vẫn là khống chế không nổi tâm tình vội vã cuống cuồng, nàng theo bản năng cắn răng.
Quỳnh Hoa cũng không phải chú ý, nàng sau khi thân mật cọ xát liền đẩy ra, sau đó cong lên khóe môi mỉm cười, lộ ra áo ngủ nhung mềm rộng thùng thình trên người, khi cười rộ lên thật sự đáng yêu.
Quỳnh Châu nhìn xem mềm lòng, nàng nghiêng người phía trước ở trên má Quỳnh Hoa bổ sung thêm một nụ hôn, kế tiếp còn lớn gan nói, "Ngoan a."
"Ngươi tại sao như vậy," Quỳnh Hoa nhíu mày nghi hoặc, "Dùng phương thức dỗ tiểu hài tử như vậy đối với ta!"
Bởi vì ngươi bộ dạng quá mức nghe lời, như một bảo bảo a.
Quỳnh Châu trong lòng nói xong, chỉ là nàng biết rõ dùng tính tình Quỳnh Hoa khi nghe xong khẳng định lập tức thu cười nghiêm mặt ra vẻ trấn định, nàng chỉ than nhẹ một câu, "Ngươi không vui sao?"
"Khá tốt." Quỳnh Hoa chăm chú trả lời, "Chỉ là ta trưởng thành rồi, được người khác nói nghe lời cảm giác có chút kỳ quái."
Quỳnh Châu nhịn không được bật cười – bộ dạng Quỳnh Hoa khi nghiêm trang nói mình là người trưởng thành, ở trong mắt nàng cùng hình ảnh một Bùi bảo bảo nghe lời khi nóng lòng nói "Ta là người trưởng thành" cảm giác là giống nhau.
Quỳnh Hoa không rõ nàng vì cái gì lại cười, hơi mím môi vẻ mặt mất hứng.
Quỳnh Châu đã có chút kinh nghiệm nhường Bùi bảo bảo nghe lời, nàng nghiêm nghị nói, "Không được nhíu mày, hôm nay là mùng một Tết, ngươi luôn là bộ dạng thâm cừu đại hận thì không tốt."
"Ồ." Quỳnh Hoa bĩu môi, trong mắt nhìn ra được là không để ý, nàng khinh thường loại lập luận mê tín này, được Quỳnh Châu hối thúc cùng thúc giục vẫn là nhu thuận mà giật giật khóe miệng, hiện ra dáng tươi cười như trước đó rất đẹp mắt.
Quỳnh Châu thiếu chút nữa đã nhịn không được lại nói "Ngoan" rồi.
Quỳnh Hoa môi cười quá lâu, mệt mỏi, nàng đưa tay vỗ vỗ đôi má chính mình, ngay từ đầu là hành động vỗ má khe khẽ, về sau nhìn qua Quỳnh Châu vậy mà ra đòn mạnh rồi.
"BA~" Âm thanh vỗ mặt nhẹ vang lên.
"Ôi!" Quỳnh Châu sợ hết hồn, nàng mau tới trước kiểm tra xem đôi má Quỳnh Hoa mơ hồ phiếm hồng, "Ngươi làm gì thế?"
Quỳnh Hoa không có nhíu mày cũng vậy không có kêu đau, nàng tùy ý xoa mặt, rầu rĩ nói, "Ta cảm thấy được chính mình như đang nằm mơ."
"Tại sao như vậy?"
"Ngươi..." Quỳnh Hoa dừng một chút, nhìn xem ánh mắt của Quỳnh Châu tràn đầy bất an, "Ngươi đây là đã tiếp nhận ta sao?"
Quỳnh Châu dở khóc dở cười mà giúp Quỳnh Hoa xoa mặt, "Nếu như ta không tiếp nhận, vừa nảy ngươi vụng trộm hôn ta, ta sẽ nhảy dựng lên sau đó đẩy ngươi ra rồi."
Quỳnh Hoa cầm tay của nàng, đôi mắt sáng trong, "Thật sự?"
Mẹ dần chuyển tốt, ba thì bị giam, vay nặng lãi được giải quyết, sự tình ba mẹ ly hôn thì đang làm, còn có hơn nhiều một người tiểu dì lương thiện ôn hòa khắp nơi hỗ trợ, ... Quỳnh Châu cảm thấy thời gian dần dần chuyển tốt, nàng dư giả thời gian mà lo lắng đến cảm tình cá nhân rồi. Nàng rõ ràng nhìn thấy Quỳnh Hoa một người đầu nóng đi theo bên cạnh cẩn thận từng li từng tí thập phần chân thành, điều đó khiến nàng vô pháp xem nhẹ tình cảm trong lòng, ý tưởng hy vọng đáp lại càng phát ra sinh động, nàng cứ thế không để ý liền...
Quỳnh Châu nhớ lại nụ hôn vừa rồi giữa các nàng, có chút ngượng ngùng, nàng cắn răng gật đầu, "Ừ, thật sự."
Được nàng cho ra đáp án xác nhận, Quỳnh Hoa không cần hối thúc, trên mặt tràn ra một nụ cười hết sức tươi sáng.
"Được rồi," Quỳnh Châu có thể không có xem nhẹ Quỳnh Hoa trong mắt hiện đầy tia máu đỏ, "Ngươi trở về phòng ngủ đi, ngày mai lại nói."
Quỳnh Hoa gật đầu, sau đó ngoan ngoãn chạy về phòng ngủ.
Quỳnh Châu hơi kinh ngạc.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây các nàng cư trú nơi triền núi, nàng còn cho rằng Quỳnh Hoa sẽ nói chúng ta ngủ cùng nhau lời nói đại loại như vậy, nhưng Quỳnh Hoa lại cứ như thế chạy về phòng đi ngủ?
Chính lúc Quỳnh Hoa đẩy ra cánh cửa phòng ngủ sau đó quay đầu nhìn lại, như là nhìn ra nàng kinh ngạc sau lưng đang suy nghĩ gì, Quỳnh Hoa chủ động giải thích, "Đêm nay, ta thật sự cần một giấc ngủ ngon, ta không muốn lại bị ngươi đạp xuống giường."
"..." Quỳnh Châu sâu sắc cảm giác vô lực: Nàng làm sao như vậy lại biến thành một tướng ngủ không tốt rồi, còn mang người khác đạp xuống giường đây?
Quỳnh Hoa lại giống như không thấy rõ biểu lộ quẫn bách của nàng, khe khẽ nói, "Ngủ ngon, ngươi ngày mai đến bệnh viện phải chờ ta a."
Chờ ta a.
Quỳnh Châu cuối cùng thưởng thức được là giọng nói dí dỏm này, nàng nhất thời quên rồi lúng túng, phất tay đáp lại, thanh âm dịu dàng như nước, "Được, Hoa Hoa ngủ ngon."
Cửa chính phòng ngủ nửa mở nửa đóng, Quỳnh Hoa hướng nàng vẫy tay, sau đó đi vào phòng ngủ.
Quỳnh Châu cũng vậy duỗi lưng, nàng chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, thời điểm tìm kiếm quần áo chứng kiến sổ ghi chép bị nhét trên giường, rút cuộc nhớ lại trước đó nàng ngủ trên ghế sô pha là vì một chính sự - nàng là vì chuyện từ chức của Quỳnh Hoa nên ngồi chờ đợi hỏi rõ sự tình, cuối cùng làm sao như vậy lại là các nàng thân mật ôm một chút, rồi hôn một chút, rồi mạnh ai nấy đi ngủ rồi?
Quỳnh Châu ảo não thở dài, nàng nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, chỉ có thể suy nghĩ đến ngày mai lại nói.
Nhưng mà ngày mai có chút xa xôi.
Nằm ở trên giường, Quỳnh Châu vẫn không buồn ngủ, nàng thở một hơi dài nhẹ nhõm, vuốt nơi trái tim đang đập loạn trong lòng hồi tưởng lại vừa rồi một màn ở phòng khách.
Sau nụ hôn, cứ như vậy nàng cùng Quỳnh Hoa xác định quan hệ.
Nàng không có bao nhiêu kinh nghiệm nói lời yêu thương, ly hôn về sau còn có qua ý tưởng độc thân cả đời, chứng kiến người khác có đôi có cặp cũng không có bất kỳ hâm mộ nào, nàng cảm thấy tình cảnh kia cùng mình không phải là thế giới một người, hoặc nếu như có chứng kiến qua một màn biểu diễn tình yêu cảm động, nàng sẽ rơi đến giọt nước mắt xúc động, kết thúc xuất diễn về sau nhưng lại tiêu cực nghĩ đến: Quả nhiên chỉ có tình yêu hư ảo trên trái đất này mới là tốt đẹp a.
Quỳnh Châu chưa bao giờ nghĩ tới chính mình lại nhanh như vậy nhập tâm tiếp nhận đoạn tình cảm tiếp theo, đây đối với nhân sinh của nàng là một chuyện lớn kinh thiên động địa, nàng kinh ngạc chính mình đã quên rồi bản thân trước đó từng chịu tổn thương, trả giá thế nào cho việc thật tình ưa thích một người.
Quỳnh Hoa là nữ nhân cũng không phải chướng ngại đối với nàng rồi, nàng đã qua thời gian nhận đủ ở người khác chỉ trỏ cùng nghị luận, từ từ xem nhạt rồi, thậm chí giọng nói mỉa mai mà giúp đỡ người khác nói dối: Người ngoài xem ra, nàng gặp phải sự tình ly hôn, lại ủng hộ mẹ cùng ba đã qua kết hôn hơn hai mươi năm tách ra, còn báo cảnh sát đến bắt người ba hung bạo, nàng lại cùng nữ nhân, người thứ ba đã từng gia nhập hôn nhân chính mình trợ thủ công tác, các nàng không chỉ hướng tới quan hệ bằng hữu mà còn phát triển trở thành quan hệ thân mật, thật sự là một câu chuyện hài hước mười phần bi thảm.
Quỳnh Châu biết rõ người khác sẽ nghĩ như thế nào, chỉ là nàng càng rõ ràng những thứ này đều nhường cuộc sống một người có thêm hạnh phúc, một việc tốt.
Nhất là cùng với một nữ nhân như Quỳnh Hoa.
Nàng có thể danh chính ngôn thuận sờ đầu, hôn má, thân mật ôm một cái, hoặc là nhường Bùi bảo bảo bên người làm nũng, ...
Nghĩ tới đây, Quỳnh Châu không biết chính mình phải làm sao rồi, nàng nhìn trần nhà ngây ngốc mà cười.
Gian phòng yên tĩnh, nàng đã nghe được hồi âm mơ hồ, giật mình vì ý nghĩ này của chính mình có chút hèn mọn bỉ ổi, nàng thu cười xoay người, rầu rĩ kéo lấy chăn phủ kín đầu, nàng trong lòng tự nói chính mình: Ngủ một chút, không cho phép ngươi lại đoán mò rồi.
Quỳnh Châu chậm một chút hít một hơi dài, nàng đếm cừu nhằm kéo đến cơn buồn ngủ, rất nhanh đã ngủ, một đêm vô mộng.
Đồng hồ báo thức đúng giờ thời điểm 6h30 vang lên, Quỳnh Châu mơ hồ mở mắt, nàng xoa đầu chờ cho tinh thần tỉnh táo lại, sau đó xuống giường xếp chăn, thời điểm nàng mở cửa chứng kiến qua phòng ngủ vắng vẻ nhất thời trong lòng cấp bách, Quỳnh Châu vội vàng súc miệng rửa mặt, nàng nhanh hơn bước chân chạy ra bên ngoài vừa nhìn.
Quỳnh Hoa là đang đứng trong phòng bếp, nàng tóc dài tùy ý buộc lên càng lộ ra mặt bên tinh xảo hoàn mỹ, thân thể xuyên đến tạp dề rộng lớn nhưng bởi vì điệu bộ ngẩng đầu ưỡn ngực vô cùng tốt lộ ra đường cong duyên dáng cơ thể, phía sau nơ bướm cột chặt có chút nhếch lên, chính là đang theo động tác lắc lư.
Nữ nhân đáng yêu xinh đẹp không sai, nhưng mà...
"Dừng lại!" Quỳnh Cvâu kinh hô một tiếng, nàng xông đi lên cầm qua bàn chải sợi thép trong tay Quỳnh Hoa đoạt được, "Ngươi... tại sao lại có thể dùng cái này đi tẩy rửa chảo a."
Quỳnh Hoa cúi đầu chọc chọc đáy chảo cháy trọi ấn đen, "Ta vẫn tẩy không sạch."
Quỳnh Châu đi đến một vòng tìm được miếng silicol, "Ngươi nên dùng cái này từ từ tẩy rửa."
"Ồ" một tiếng, Quỳnh Hoa thối lui đến bên cạnh nhường Quỳnh Châu vị trí, ngoan ngoãn đứng đấy chờ đợi.
Tốn sức tẩy rửa, ngâm nước cả đêm đáy chảo khét nghẹt, Quỳnh Châu hừng hực công phu rửa chảo cũng không có trông đi qua, tẩy rửa xong nàng nhìn thấy Quùnh Hoa đang một bên bất an núp ở nơi hẻo lánh, liền bật cười, "Thực xin lỗi, ta vừa rồi có hơi hung dữ một chút, ngươi tẩy không sạch cũng là chuyện bình thường, về sau nhớ kỹ ngươi không nên dùng bàn chải sợi thép là được rồi."
Quỳnh Hoa trong lúc Quỳnh Châu tắt đi vòi nước nàng tha thiết đưa lên khăn lau tay, cũng không nói "Ta sẽ nhớ kỹ" mà ngược lại nói, "Về sau ngươi cũng vậy nhớ nhắc nhở ta."
"..." Quỳnh Châu dở khóc dở cười, "Ta nói qua một lần ngươi không nhớ được?"
Quỳnh Hoa gật đầu, nháy mắt nhìn nàng, "Ừ, ta không có ngươi thì không được rồi."
Đêm qua gặp may còn nói ra lời nói phát dính, Quỳnh Châu sáng sớm lại chịu không được kích thích, nàng thẹn thùng cúi đầu, cố ý kéo ra phương hướng khác, "Được rồi, ai biểu ta là..."
"Trợ lý của ngươi" bốn từ này không sợ nói đến, nhưng Quỳnh Châu nhớ tới tối hôm qua chính mình còn chưa hỏi ra vấn đề từ chức của Quỳnh Hoa, nàng nhất thời ngây người.
Quỳnh Hoa lại bổ sung, "Bạn gái của ta?"
Thân phận này vẫn còn có chút lạ lẫm, Quỳnh Châu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, nàng nhìn thấy là Quỳnh Hoa gương mặt tươi cười, nàng lại mềm lòng rối tinh rối mù, cũng vậy đi theo ngọt dính đi lên, "Đúng vậy, ta là bạn gái của ngươi, đương nhiên muốn chiếu cố ngươi thật tốt a."
Quỳnh Hoa nghiêm túc nói, "Là chúng ta chăm sóc lẫn nhau."
"Ừ." Quỳnh Châu nhìn thoáng qua Quỳnh Hoa tay chân lúng túng, nàng trước quyết định không đề cập vấn đề từ chức dễ dàng khiến cho cả hai không vui, "Chúng ta buổi sáng muốn ăn gì?"
"Trong tủ lạnh còn một quả trứng gà cùng một bao chân giò hun khói."
"Thật không? Để ta xem một chút... dùng không được rồi." Quỳnh Châu đi mở tủ lạnh, nàng nhìn đến chân giò hun khói thời hạn sử dụng tính đến giao thừa thở dài một tiếng, suy nghĩ một lát, nàng nhớ tới khoảng thời gian trước giai đoạn này Quỳnh Hoa có nhận được lễ vật tại họp mặt hàng năm, đã qua chạy tới nhìn nhìn.
May mắn chính là, lễ vật quà Tết không chỉ là có dược liệu thuốc bổ, còn có bánh mật tầm thường nhất cũng có thể nhét đầy hai cái bao tử.
Quỳnh Châu mở hộp lễ vật nhìn xem, nàng quay đầu hỏi Quỳnh Hoa đang theo tới, "Ngươi có muốn ăn hay không?"
Quỳnh Hoa rất tùy ý, "Ừ."
"Chúng ta dùng chung tương xào tối hôm qua còn lại, hay vẫn là tự chưng lấy?"
"Sao cũng được."
Cuối cùng lại là biến thành chính mình tự quyết định, Quỳnh Châu buồn bực những vấn đề này lại cần minh bạch hỏi ra, có thể vừa nghĩ tới Quỳnh Hoa cái gì cũng đều nguyện ý ăn hết, nữ nhân phẩm chất tốt lại không kén ăn, Quỳnh Châu thầm cảm thấy rất may mắn - không tệ, Quỳnh Hoa rất dễ nuôi.
Xào bánh mật là một việc thuận tiện, Quỳnh Châu không coi là quan trọng, nàng run tay đã qua cho vào nhiều tương hơn trong dự liệu, vị mặn quá nặng cho vào miệng bị doạ sợ, cuối cùng, nàng cùng Quỳnh Hoa một người rót thêm một ly nước cùng nhau ăn. Quỳnh Châu ăn ghét bỏ, Quỳnh Hoa nhưng thật ra không quan tâm, vẫn là trạng thái một bảo bảo ngoan cho cái gì liền ăn cái nấy.
Quỳnh Châu nhìn xem bộ dạng Quỳnh Hoa uống nước ăn bánh mật, nàng sâu kín thở dài, "Thực xin lỗi a, ta xào không tốt rồi."
"Ăn rất ngon." Quỳnh Hoa nói.
Quỳnh Châu nạp vào khó chịu, "Ngươi bình thường đứng lên cứ như vậy bắt bẻ một người, bây giờ làm sao lại..."
"Ừ, người khác đều cho là ta kén ăn," Quỳnh Hoa tâm bình khí hòa nói, "Nhưng thật ra bọn họ là hiểu lầm."
Quỳnh Châu tò mò, "Ngươi vì cái gì lại không kén ăn a?"
Quỳnh Hoa nuốt vào một vùng bánh mật mới đáp, "Ta nếm qua món ăn chính mình làm ra về sau đã không còn kén ăn."
Quỳnh Châu nhịn không được bật cười, chống lại Quỳnh Hoa ánh mắt trong suốt có chút thu lại, nàng ho nhẹ một tiếng, "Ngươi ưa thích nấu ăn sao?"
Dù cho trù nghệ không tốt, Quỳnh Hoa đáp lời đi lên vẫn như cũ rất bình tĩnh ung dung, "Không tính là ưa thích, chỉ là ta cảm thấy có hứng thú, thỉnh thoảng sẽ thử một chút chuyển đổi tâm tình."
Ăn hoặc là đốt trọi hoặc là nửa đời nấu nướng gì đó làm sao lại có thể chuyển đổi tâm tình! Quỳnh Châu âm thầm mắng lấy, chống lại Quỳnh Hoa một bên nhu thuận ăn hơn nửa phần bánh mật chế biến thất bại lại không đành lòng đả kích, nàng giúp đỡ đã qua đem nước rót đến, nói, "Ừ, nấu ăn rất là thú vị."
Buổi sáng chỉ đun một ít nước trong bình, ăn qua bánh mật xào mặn qua lại mất hơn phân nửa bình nước, Quỳnh Châu đến rót một chút nước đã không còn, nàng ảo não nói, "Hết nước ấm rồi, ta đi châm nước a."
Nấu nước là sự tình đơn giản chỉ trong hai phút có thể làm được, Quỳnh Hoa lại thả xuống đôi đũa lau miệng, nhắm mắt theo đuôi đuổi kịp sau nàng.
"Sao vậy?" Quỳnh Châu nghe được tiếng bước chân càng đi càng gần, biết rõ Quỳnh Hoa chạy theo tới rồi, nàng giải thích, "Đây là việc nhỏ, ngươi cũng không cần phải giúp."
"Ồ." Quỳnh Hoa đáp ứng, bước chân vẫn không nhúc nhích.
Quỳnh Châu cho nước vào bình cắm điện cất kỹ, nàng xoay người chống lại Quỳnh Hoa có chút sững sờ, "Ngươi làm sao vậy..."
Nàng vừa mở miệng, liền bị Quỳnh Hoa giữ cằm hôn môi.
Cả kinh quên nhắm mắt lại, Quỳnh Châu mơ màn bị cuốn lấy, bàn tay nàng luống cuống lơ lửng trong không trung một hồi lâu, đến khi hít thở không thông bước chân loạn điệu liền ôm lấy phần eo Quỳnh Hoa.
Cuối cùng, Quỳnh Hoa trấn định liếm liếm khoé môi hiện ra ngấn nước, trước đáp ra vấn đề về nụ hôn môi vừa phát sinh, "Không có việc gì, ta khát nước."
"..."
Quỳnh Châu trên mặt nóng lên, nàng quyết định thu hồi lời nói "Bùi bảo bảo là dễ nuôi".
Về sau, phần bánh mật, nàng không cho phép Quỳnh Hoa lại ăn nửa rồi, đun nước vừa mở liền thúc giục: "Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện, nếu đói bụng trên đường ăn chút gì đó là được."
Quỳnh Hoa lần này không có lại làm càn, nàng xuống lầu lái xe mang Quỳnh Châu đến xem mẹ.
Bước qua năm mới, mọi người trong bệnh viện B vẫn là thật nhiều, các nàng tìm chỗ đậu xe phí hết công phu, tăng thêm thời gian Quỳnh Hoa kiên trì muốn mua hoa quả đem đến, các nàng trì hoãn trong chốc lát mới đến phòng bệnh. Vương a di đã tới, nhìn thấy các nàng mỉm cười nói tiếng sớm, tiểu dì thì kích động hơn nhiều, nhìn thấy các nàng liền hưng phấn hô to, "Đại tỷ có thể xuống giường."
"Thật sao!" Quỳnh Châu không nghĩ tới tiến độ khôi phục ở mẹ lại nhanh như vậy, nàng tiến lên kiểm tra xem.
Mẹ nàng nằm trên giường bệnh, chống lại ánh mắt của nàng, người liên tục gật đầu, khi mở miệng nói chuyện có thứ tự không ít, "Ta cũng muốn thử xem."
Vương a di gật đầu đồng ý, đưa tay giúp đỡ mẹ nàng nâng dậy. Mẹ được trợ giúp bắt đầu ngồi thẳng lên, động tác vẫn là gọn gàng linh hoạt, di chuyển hai chân đặt trên mặt đất liền lộ ra cố hết sức, nhất là ở chân phải mẹ nàng đang được băng bó, miệng vết thương kéo ra đau nhức lúc nhịn không được mẹ lại nhíu mày.
Tiểu dì giúp đỡ đưa tới cái nạng.
Tay mẹ nàng không có thương tổn dần chuyển động, đôi tay trải qua huấn luyện so với đi đứng đã linh hoạt hơn rất nhiều, cầm được quải trượng chống lên mặt đất, mẹ chậm rãi ngồi dậy rời khỏi giường bệnh. Quỳnh Châu nhìn đến khẩn trương, nhìn xem phần eo của mẹ khi lên không trung có phần run rẩy vẻ mặt hiện ra thống khổ, nàng lập tức không đành lòng rồi, muốn xông tới đỡ.
"Ngươi đừng sợ," Quỳnh Hoa ngăn lại nàng, "Có Vương a di ở đây."
Quỳnh Châu nhìn xem Vương a di một bên đưa tay yếu đỡ không ngừng cổ vũ mẹ nàng, nàng đại khái hiểu ra một mặt dung túng cùng chiếu cố đối với tình hình khôi phục của mẹ không có ích lợi, cắn môi nhịn xuống xúc động tiến lên, Quỳnh Châu tay nắm thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau nhức cũng không để ý.
Quỳnh Hoa chợt đưa tay dắt nàng, cứng rắn đem lòng bàn tay đang bấm chặt của nàng đẩy ra rồi.
Cầm tay người khác, Quỳnh Châu lại không dám mù quáng dùng sức rồi, nhìn qua Quỳnh Hoa chống lại là dung mạo lo lắng, nàng cười cười tỏ vẻ không có việc gì.
Hai người các nàng dính chặt nhìn qua một lần liền rơi vào trong mắt tiểu dì bên cạnh. Tiểu dì nhíu mày, ánh mắt quét đến các nàng hai tay mười ngón đan xen, tiểu dì nhiều năm kinh nghiệm nhìn người nhìn qua một màn như vậy nhường một ít ý tưởng kỳ lạ toát ra trong đầu, nhìn xem thân phận các nàng là hai nữ nhân lại cứng rắn đè xuống suy nghĩ rồi.
Vừa lúc mẹ nàng lần thứ nhất bước thử không lớn ổn định, thiếu chút nữa đã té ngã, tiểu dì xông lên muốn đỡ, được Vương a di bên cạnh nhanh đoạt đi trước.
"Ta không sao." Mẹ ngược lại an ủi các nàng, không giận nỗi mà lần nữa muốn bước thử, mẹ nàng hít vào một hơi liền đứng vững ở bên cạnh giường, nghe được tiểu dì cùng nàng hưng phấn kinh hô thậm chí đã đi ra được một bước, mẹ cười tủm tỉm nói, "Ta có thể đi rồi, nhanh sẽ tốt thôi."
"Vâng." Quỳnh Châu gật đầu, nàng chứng kiến trán mẹ đổ đầy mồ hôi mà đau lòng, tiến lên khuyên bảo, "Hôm nay trước như vậy đi."
Mẹ nghe lời ngồi xuống, chứng kiến sắc mặt nàng tiều tụy, người đau lòng sờ lên, "Ngươi ngủ không ngon sao?"
"Không có." Quỳnh Châu nói dối, "Con ngủ một giấc tận tới hừng sáng, tinh thần rất tốt, hiện tại là do không có trang điểm mà thôi." Nói đến đây, nàng mơ hồ trong lòng oán trách: Nếu không phải Bùi bảo bảo khát nước dùng đến phương pháp cá biệt uống nước, nàng cũng không cần vội vã chạy đến bệnh viện, còn chưa có trang điểm tân trang một chút.
"Ngươi không cần đi theo giúp ta, đã có hộ lý ở đây, eo của ngươi..." Mẹ nhớ qua nàng trước đó có vất vả chăm sóc qua mẹ Vinh Nguyên, người thân thiết dặn dò đến.
Quỳnh Châu vội nói, "Con cũng đã lâu không có đau a."
Mặc kệ lời thật hay dối, mẹ gặp nàng tươi cười sáng lạn tâm tình rất tốt, không nói gì chỉ gật đầu, tay mẹ bị cắm kim tiêm truyền dịch tràn đầy vết tích già nua, so với làn da bóng loáng của nàng tạo sự chênh lệch rõ ràng.
Quỳnh Châu nhìn xem sầu não, "Mẹ, người cứ chiếu cố tốt thân thể chính mình, không cần quan tâm đến con tổn hại sức khỏe."
"Ta cũng vậy," Mẹ nói chuyện tạm thời là từ ngữ ngắn ngủi, người lại hao tâm tổn trí cố sức mà khoa trương đến Vương a di, "Vương tỷ rất tốt, ngươi yên tâm."
Mẹ khôi phục nhanh bên trong vui sướng hồi phục tinh thần, Quỳnh Châu biết rõ Vương a di đã giúp đỡ rất nhiều, nàng thay chính mình cùng mẹ biểu đạt đến lòng biết ơn, "Những ngày này thật vất vả cho ngài, nếu không phải ngài, mẹ sẽ không tốt được nhanh như vậy."
Vương a di vẫy tay, "Ta không dám nhận, đây là kết quả do bệnh nhân có ý chí kiên cường."
Tiểu dì là một người hào phóng cởi mở thẳng tính, người không nhìn nổi hình ảnh khách khí như vậy, lớn tiếng nói, "Được rồi, đều là chuyện vui vẻ, các ngươi làm gì mà bộ dáng như đang muốn khóc a!"
Mọi người nở nụ cười, Quỳnh Hoa bên cạnh an tĩnh nghe được cũng vậy cong lên khóe môi.
Tiểu dì chủ trương đem hoa quả chia ra cùng ăn, các nàng chen lấn bên cạnh giường bệnh vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, mẹ nàng thỉnh thoảng có thể nói lên vài câu, giọng nói cà lăm vẫn cố hết sức, chỉ là tất cả mọi người cũng sẽ chậm lại lắng nghe. Quỳnh Châu nhìn xem hình ảnh như vậy ấm áp, nàng chợt cảm thấy khó chịu trước đây không lâu đã không coi vào đâu, may mắn mà thở phào.
Đúng lúc đó, Quỳnh Hoa có điện thoại, nàng nói với nàng một tiếng rồi đi ra ngoài tiếp nhận. Tiểu dì vừa nhìn, tựa như tên trộm mà tiến đến bên người Quỳnh Châu, "Ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Thời cơ quá khéo, Quỳnh Châu mẫn cảm có thể đoán ra chuyện này cùng Quỳnh Hoa là có quan hệ, nàng đi theo tiều dì đã qua đến cuối hành lang tại đầu cầu thang.
Là chỗ cũ lần trước, tiểu dì nhìn xem bốn bề vắng lặng, nhỏ giọng hỏi nàng, "Chuông nhỏ là bằng hữu của ngươi sao? Ta tại sao lại nghe được ba ngươi nói thành tình nhân của lão công ngươi bên ngoài?"
Quỳnh Châu vừa nghĩ tới đã nổi giận, nàng hàm hồ nói, "Ba ta đầu óc không rõ ràng, người đừng để ý."
"Cũng đúng, hắn bị bắt khó thở nổi nói cái gì cũng đều mắng chửi, khả năng là hồ đồ rồi a." Tiểu dì đối với ba nàng ấn tượng không tốt, người càng muốn tin tưởng Quỳnh Hoa thông minh lễ phép, "Bất quá, bước sang năm mới nàng mỗi ngày đều cùng ngươi đi đến bệnh viện, nhà nàng không có người sao?"
Quỳnh Châu giúp đỡ giải thích, "Ba mẹ nàng đã đi du lịch."
"Như vậy a." Tiểu dì như có điều suy nghĩ.
Quỳnh Châu không lớn lý giải, "Tiểu dì, người làm sao vậy?"
"Tiểu Châu, ta nói thật, ngươi cũng đừng mất hứng."
"Chuyện gì a?"
"Bằng hữu của ngươi ta thấy là lạ lắm!" Tiểu dì thở dài, "Ta bên ngoài buôn bán nhiều năm như vậy, có người nào mà ta chưa từng thấy qua, bằng hữu của ngươi vừa nhìn chính là người không thiếu tiền, nàng muốn chơi cái gì liền vui chơi cái đó, nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại theo ngươi không buông, điều này có thể nói rõ là có vấn đề đấy!"
Quỳnh Châu chứng kiến tiểu dì cau mày khi đánh giá Quỳnh Hoa, nàng cảm giác không lớn cao hứng, "Có thể có vấn đề gì, hai người chúng ta cảm tình rất tốt, người làm sao vậy?"
"Ta là chỉ sợ... nàng muốn chơi đùa với ngươi." Tiểu dì châm chước đi xuống, chậm rãi nói ra ý tưởng, "Những kẻ có tiền liền muốn tìm một chút kích thích, nói không chừng sẽ làm ra chuyện đồng tính luyến ái..."
Nếu là nói về vấn đề khác, Quỳnh Châu còn có thể nghiêm trang mà bác bỏ, nàng nghe nói như thế liền chột dạ, "Tiểu dì, người nói loạn cái gì a."
"Chẳng lẽ không đúng sao? Nàng ăn no rỗi việc vì ngươi trả tiền, mời hộ lý, mỗi ngày còn đưa đón?"
Quỳnh Châu không có chính miệng hỏi qua, chỉ là nàng cho rằng Quỳnh Hoa là người nghiêm túc, nàng nghiêm túc dùng lời khách khí giải thích, "Ta sẽ giải thích với người một lần, nàng đối tốt với ta tuyệt đối là chân tâm thật ý, xin người không cần phải nói như vậy."
Tiểu dì cùng nàng gặp mặt số lần quá ít, không có gì ngoài lần gặp mặt gần nhất là khi nàng còn bé gặp qua hai ba lần, chống lại cháu gái trưởng thành bất tiện nói quá nhiều, nhìn nàng như vậy khẳng định, tiểu dì lúng túng cười cười, "Ta là tốt tâm nhắc nhở một chút, ngươi tâm lý nắm chắc thì tốt rồi."
"Cám ơn tiểu dì quan tâm."
"Đúng rồi, nàng giúp ba ngươi trả bao nhiêu tiền? Ta sẽ trả lại."
Quỳnh Châu nhớ lại tối hôm qua lúng túng, vội nói, "Không phải nàng trả."
"Vậy thì là ai?"
"Ta không biết." Quỳnh Châu suy nghĩ một chút, "Ta sẽ đi hỏi mẹ một chút a."
Trở về phòng bệnh, Quỳnh Châu đem chuyện đã xảy ra nói ra, mẹ nàng nghe xong cũng vậy nhíu mày, "Chẳng lẽ là cậu ngươi?"
"Không thể nào, cậu, một người trồng trọt thì có thể có bao nhiêu tiền."
"Ba thì cho rằng là mẹ trả," Quỳnh Châu cảm thấy đó là một mấu chốt, "Người trả tiền lại dùng danh nghĩa của mẹ, khẳng định là người mà mẹ quen biết!"
Mẹ nàng khó hiểu, xoay người đi lấy điện thoại trên tủ đầu giường, "Đúng không? Không có... không ai nói với ta."
Tiểu dì hỗ trợ cầm lấy điện thoại đưa lên, nhìn xem mẹ nàng hai tay run rẫy ấn trước màn hình muốn tra tìm hình thức bướng bỉnh, người sâu sắc cảm giác không đồng ý, giựt lại di động khuyên bảo, "Đừng tìm nữa, ngươi tốt tốt nuôi dưỡng thân thể. Một số tiền lớn như vậy, ai lại có thể cho không a? Không cần chúng ta phải tốn sức tìm, qua một đoạn thời gian khẳng định người ấy sẽ đến đòi nợ đây."
Quỳnh Châu đồng dạng cũng nghĩ như vậy, "Đúng vậy, mẹ trước thật tốt dưỡng bệnh, chuyện này về sau lại nói."
"Được." Mẹ nàng hy vọng nhất là nhanh tra tìm tốt không làm liên lụy, cũng vậy đồng ý tạm thời đem chuyện này đặt xuống.
Các nàng, chuyện nhà nói còn chưa dứt lời bao lâu, Quỳnh Hoa đã trở về rồi, nàng dựa theo thói quen ngồi vào chỗ bên cạnh Quỳnh Châu, nghiễm nhiên là con sâu bám người. Tiểu dì đã gặp các nàng bộ dáng thân mật thắm thiết, chú ý trước đó nói chuyện, người mượn sự tình rửa hoa quả chạy ra.
Buổi trưa dùng cơm, Quỳnh Châu thật sự ăn không quen món ăn gì đó ở phụ cận bệnh viện, tăng thêm ánh mắt tiểu dì làm cho người ta không thoải mái, nàng liền cùng Quỳnh Hoa lái xe đi nơi địa phương xa ăn cơm.
"Ngươi làm sao không nghĩ ở lại bệnh viện ngồi ngốc rồi?" Quỳnh Hoa vừa nhìn liền biết rõ trong lòng nàng có việc.
Quỳnh Châu biết rõ Quỳnh Hoa sớm muộn cũng sẽ phát hiện, nàng dứt khoát nói thẳng rồi, "Tiểu dì cảm thấy giữa hai chúng ta quá thân, cảm thấy rất có vấn đề."
Quỳnh Hoa cũng không ngoài ý, "Ngươi nói với người thế nào?"
"Ta không có nói gì." Quỳnh Châu không có ý định kể lại tỉ mỉ, nàng lại muốn mượn cơ hội này tìm ra ý tứ từ miệng Quỳnh Hoa, "Thật sự là chúng ta cả ngày đều cùng một chỗ, đặc biệt là thời điểm công tác."
Quỳnh Hoa không để ý bắt đầu trả lời qua loa, "Ừ."
Quỳnh Châu nhịn không nổi, "Ngươi... cảm thấy công việc hiện tại như thế nào?"
Lườm đến nhìn một lần, Quỳnh Hoa cuối cùng nghe ra ý tứ bên trong lời nói, "Ngươi đã biết chuyện ta muốn từ chức?"
Quỳnh Châu nhỏ giọng thừa nhận, "Ta không phải cố ý nghe lén."
"Không sao." Quỳnh Hoa nói, "Ta sớm muộn gì cũng sẽ nói cho ngươi biết."
"Ngươi tại sao lại phải đi đây?"
"Ở Z công ty không có không gian thăng chức," Quỳnh Hoa thẳng thắn nói, "Ba ta muốn ta trở về công ty trong nhà thử xem."
Nguyên lai là về nhà hỗ trợ a.
Quỳnh Châu rõ ràng Quỳnh Hoa lần này nghỉ việc là hợp tình hợp lý, có thể vừa nghĩ tới chính mình ở lại Z công ty sau này, nàng lại cảm thấy bất an, "Tháng ba sắp tới ngươi liền đi sao? Có hay không là quá mau rồi... người của phòng tài chính một chút cũng chưa có chuẩn bị đây."
Quỳnh Hoa nhìn nàng một cái, chợt cười khẽ, "Là bọn họ chưa có chuẩn bị, hay vẫn là ngươi chưa có chuẩn bị đây?"
Tâm tư bị nhìn thấu, Quỳnh Châu cảm thấy nhiều lời cũng đã nói rồi, nàng dứt khoát không che giấu, khẽ cắn môi đem ý nghĩ chính mình trực tiếp nói ra, "Là ta chưa có chuẩn bị, ngươi có thể hay không ở lại lâu một đoạn thời gian?"
Nàng nghĩ chính là, Quỳnh Hoa trở về công ty nhà mình, không phải quá hạn cũng không đợi săn đầu mời, muộn một chút trở về cũng sẽ không có quá lớn ảnh hưởng. Nói xong, Quỳnh Châu chờ mong mà nhìn Quỳnh Hoa, nàng mơ hồ cảm thấy Quỳnh Hoa đối với nàng tốt như vậy, rất có thể có đường quay đầu.
Nhưng mà, Quỳnh Hoa lại không có ở cảm tình giữa các nàng nghĩ lại hay nhân nhượng lo lắng nhiều, nàng không chút do dự liền cự tuyệt, giọng nói cùng lúc công tác giống nhau lạnh như băng rồi.
"Không thể.">>>>
BẠN ĐANG ĐỌC
(Song Quỳnh Cover)Nghe Nói Ngươi Là Tiểu Tam
Fiksi PenggemarTác giả: Thính Nhứ Editor: IQ (chương 1~ 73) 🚫Bộ này nhân vật của Chế Châu đã có chồng,ly hôn 🚫