Chương 2: Lee Minhyung belongs with Lee Haechan

942 120 4
                                    

Thật ra mấy diễn biến ở chương trước hơi đột ngột, tất nhiên, lúc bắt đầu mối quan hệ giữa hai người vẫn chỉ là giữa người bắt nạt và người bị bắt nạt thuần tuý. Mà theo tụi thằng Renjun nói là Minhyung bị bắt nạt dưới hình thức tự nguyện. Chẳng ai muốn mình bị bắt nạt cả, ấy thế mà Minhyung cứ như tự chui đầu vào lưới.

Thật ra Haechan không thích bắt nạt. Ai đụng cậu, cậu đánh, không bao giờ có chuyện đi gây sự trước. Cậu bắt nạt Mark vì muốn anh mất mặt trước cô bạn kia thôi, mà cô bạn kia thì không học cùng lớp. Vậy nên, chỉ có mấy tiết chào cờ, sinh hoạt dưới sân, giờ ra chơi, giờ đi học và giờ ra về, nói chung là mấy giờ có thể gặp cô hoa khôi kia, Haechan mới giở trò tác oai tác oái.

Lúc vào lớp học, cậu câm như hến, không thèm nói chuyện với Minhyung câu nào. Việc học hành cậu đã bỏ cuộc từ lâu, càng không phiền học sinh giỏi giành điểm cao. Minhyung vốn lúc đầu còn nghĩ Haechan sẽ làm gì đó với mình, nào ngờ suốt một tháng trời, người lúc nào cũng làm phiền mình mấy giờ khác lúc vào lớp đột nhiên lại cư xử như chưa từng quen biết. Haechan không ngủ thì đổi chỗ khác để nói chuyện, chẳng khác gì hồi đầu năm.

Haechan là song tử, cả thèm cũng chóng chán, sau khi bắt nạt Minhyung được hơn một tháng thì đã cảm thấy thoả mãn, dù gì cậu cũng không thích mấy trò này. Hôm đó là thứ năm, lúc Minhyung chở cậu về bằng xe đạp xong, cậu vỗ vai anh, giọng điệu như người bề trên.

- Vất vả cho học sinh giỏi của chúng ta rồi. Ngày mai không cần phải thế này đâu, tôi tự đi học được. Xin lỗi vì mấy hành động thời gian vừa qua nhé!

Haechan còn tưởng Minhyung sẽ ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh, hoặc là dập đầu cảm ơn cậu buông tha cho anh. Nhưng Minhyung trái lại còn kéo áo cậu, hỏi tại sao. Cậu đáp, cậu chán rồi, không muốn làm mấy trò như này nữa, anh gật đầu. Quả nhiên là học sinh giỏi, chuyện gì cũng muốn biết đến nơi đến chốn.

Vậy mà hôm sau, lúc mắt nhắm mắt mở ra khỏi cổng nhà, Haechan lại gặp Minhyung chờ sẵn. Đó cũng là lần đầu Minhyung bị trừ điểm vì đi học trễ. Lúc ra về cũng thế. Anh chờ sẵn ở bãi giữ xe, thấy cậu xuất hiện thì nhanh tay dắt xe ra, muốn đèo cậu về nhà.

- Tôi đã nói là đủ rồi, anh không cần phải sợ, tôi hứa không đụng đến anh!

Minhyung vẫn im re không nói gì nhưng nhất quyết không buông cái xe ra. Hay là anh không muốn đi học bằng xe buýt còn cậu thì có xe đạp riêng nên bây giờ muốn đi ké mãi? Uầy, như thế này thì không được, cậu đi học muộn lắm, không muốn làm mất điểm chuyên cần của học bá. Nhưng mà nhà anh giàu như thế, mua một cái xe cũng đâu thất thoát gì? Hay gia đình anh là kiểu tranh bá hào đoạt hay thấy như trên phim?

Nghĩ miên man mãi, đến lúc được áp một ly đá lạnh lên má, Haechan giật mình hét lên như phải bỏng. Sau khi nhận ra đó chỉ là một ly trà đào được mua trước cổng trường, cậu ngay lập tức nhìn quanh quất xem có ai nhìn thấy hành động như một tên hèn nhát khi nãy của bản thân hay không. Hồi nãy hai người giằng co trong bãi giữ xe cũng mất một lúc lâu, học sinh khác đã lục tục ra về gần hết. Haechan nghiêng ngó một hồi không thấy ai mới cau mày quay sang định mắng Minhyung, nào ngờ anh lại dúi ly trà đào vào tay cậu, cũng không giành dắt xe nữa.

[Markhyuck] HỘI CHỨNG STOCKHOLMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ