3 a.m

951 66 7
                                    

Nhức nhối và mệt mỏi, dư âm cuộc tình đêm ấy cứ đeo bám người dai dẳng mãi không dứt. Cảm giác tê buốt từ hông và tấm lưng hằn dài những vết cào đỏ ửng làm người khẽ thở dài trong mệt mỏi, từ hỏi liệu có phải mình đã lỡ vui vầy hơi quá trớn rồi không.

Ba giờ sáng, hay muộn hơn, người không biết. Bình minh vẫn chưa lên, chưa có tia nắng nào len lỏi qua khung cửa sổ kéo rèm. Màn đêm hoàn toàn tĩnh mịch, hay đầu óc người lúc này quá mụ mẫm để có thể nhận ra được bất cứ một chuyển động nào trong căn phòng nhỏ bị bóng đêm nhấn chìm. Nguồn sáng duy nhất là chút ánh sáng lẻ loi từ bên ngoài hắt vào, bỗng chốc lại khẽ dao động do bị tấm rèm mỏng manh che khuất. Ấy là ánh trăng hay chỉ đơn thuần là ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn đường lẻ bóng ngoài phố rọi vào, người cũng chẳng biết nữa. Đầu óc đã mất hết khái niệm về thời gian, cơ thể lại nhức nhối khó chịu, mệt mỏi mà chẳng thể chìm vào giấc ngủ, người cảm thấy bồn chồn lắm, thế nhưng lại chẳng dám cựa quậy gì. Người sợ đánh thức em đang nằm gọn trong vòng tay trần trụi của người mà ôm chặt lấy.

Có lẽ thanh âm duy nhất người nghe được lúc này là hơi thở của em, khẽ vang lên bên tai người như thể tiếng thủ thỉ. Người ghé sát vào em hơn, lướt ngón tay cái trên hàng mi dài nhắm nghiền, trên cánh môi đào mà người say đắm bất kể ngày đêm, trên làn da trắng nhợt mỏng manh đêm nay nhẹ ửng hồng. Người ôm em vào lòng tựa như báu vật quý giá nhất của cuộc đời, tựa như đó là sinh mệnh duy nhất, tựa như muốn bảo vệ mình em cho dù thế giới đảo lộn. Người hôn em, đó không phải lần đầu tiên người hôn em như vậy, dịu dàng và đầy trân quý, môi người áp lên cánh môi em mà tận hưởng vị ngọt ngào, tựa như giây phút cuối cùng họ rời môi khi cuộc yêu đêm qua đã kết thúc, khi cơ thể cả hai đã mệt nhoài.

Em khẽ trở mình, rồi chớp chớp mắt. Người không cố ý làm em tỉnh dậy. Thực lòng, người ghét nhất trên đời là làm người thương thức giấc. Vì em ngủ không nhiều, người đã xót biết bao nhiêu mỗi khi thấy em thao thức bên bàn giấy suốt đêm. Mỗi khi người bế em vào giường, người nói em đi ngủ đi, em đều nhíu mày và nói rằng em còn nhiều việc phải làm lắm. Có lẽ em nói đúng, kẻ thao túng nhân gian như em có giây nào được yên giấc? Thế nhưng, người biết có lí do để em ngủ ít như vậy. Em ghét bản thân em lúc ngủ, em nghĩ trong trạng thái ngủ, con người trở nên yếu đuối. Thiếu vắng vòng tay chở che của người mỗi đêm, có lẽ em sẽ cứ thao thức như vậy suốt. Điều này em không nói với ai, kể cả Nikolai Gogol của em, nhưng người đọc được điều ấy trong mắt em mỗi khi em nằm kế bên người.

Nhưng đêm nay, người lại lỡ đánh thức em dậy mất rồi.

"Tôi xin lỗi." - người nói khẽ, hôn lên mái tóc em - "Xin lỗi vì đánh thức cậu dậy. Nào, ngủ tiếp đi, đừng thức nữa."

"Không phải chính anh mới là người đang thức đó sao?"

Người nghe tiếng loạt soạt của tấm chăn do em đang cố kéo nó lên để che kín khuôn mặt mình. Người mỉm cười, cố tình hất tung tấm chăn để được gần em hơn.

"Đừng..."

"Sao thế? Ôm tôi chặt hơn nữa xem nào..."

Người ghé sát mặt vào em, nhưng em né tránh ánh mắt của người. Em ném cho người một cái nhíu mày nhẹ, trước khi ôm chặt, nép đầu vào ngực người thương. Người dang tay đón em vào lòng, ôm chặt lấy em. Người lắng tai nghe hơi thở của em, tham lam tận hưởng hương thơm đáng yêu từ mái tóc của em. Trái tim người rung động, tựa như lần đầu ngỏ lời yêu em, tựa như lần đầu được ôm em vào lòng, tựa như giây phút này là lí do duy nhất để người được sinh ra, để người tồn tại.

[BSD] godos | limerenceNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ