3. Phần 2

134 0 0
                                    

[5]

Tôi không trả lời.

Vì cũng không có cách nào để trả lời được.

Bởi vì tay của anh ấy đã bóp chặt cổ họng tôi, cái cảm giác nghẹn thở giống như sắp chết đuối khiến tôi vô cùng sợ hãi.

Tôi không hiểu được, anh đã thành ma rồi, tại sao vẫn có thể chạm được tôi? Tôi cũng không hiểu rốt cuộc Lục Yến là muốn làm gì.

Từ cõi âm ty bò lên để bóp chết tôi à?

Nhưng cuối cùng thì anh ấy đã không làm vậy. Sau khi bóp cổ tôi đến suýt chết, anh chợt buông lỏng tay, sau đó cúi người đặt lên mặt tôi một nụ hôn.

Khuôn mặt của Lục Yến trắng bệch như tờ giấy.

Anh ấy nhẹ nhàng mỉm cười, "Kiều Kiều, anh ở nhà đợi em".

Nói xong, thân người của anh từ từ biến mất trong hư không.

Cùng lúc đó, căn phòng đang tối đen như mực cũng bừng sáng trở lại.

Đèn điện sáng trở lại bình thường.

Nhưng tim tôi lúc này vẫn còn đập nhanh dữ dội, mặc dù Lục Yến đã rời đi nhưng cái cảm giác sợ hãi khi đó vẫn còn đeo bám lấy tôi.

Tôi thu mình ngồi trên giường, toàn thân đều run lên bần bật.

Phải mất một lúc lâu tôi mới miễn cưỡng định thần lại được, xuống giường xỏ dép đi ra phía ngoài khóa trái cửa phòng lại.

Mặc dù tôi biết làm việc này cũng chẳng có ích lợi gì.

Ước chừng nửa giờ sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ mẹ.

Lòng tôi trầm xuống, thẫn thờ nhìn màn hình điện thoại, bây giờ cũng đã gần một giờ sáng, sao mẹ lại gọi điện cho tôi vào lúc này làm gì?

"Mẹ ạ".

"Nguyễn Kiều, làm gì mà còn chưa chịu về nhà?".

Tôi ngẩng người, "Sao ạ?".

Mẹ tôi ở quê cách đây mấy trăm cây số, bảo tôi về nhà là về nhà nào?".

Nhưng hai từ cuối cùng trong lời mẹ khiến lòng tôi như thắt lại hoàn toàn.

Mẹ tôi nói, bà ấy đang ở nhà tôi.

"Lúc chiều mẹ lên đây, gọi mãi cho con mà không được nên mẹ vào nhà luôn".

"Tiểu Lục nói con ra ngoài đi ăn với bạn, bây giờ cũng gần 1h sáng sao còn chưa chịu về?".

Hai tiếng 'Tiểu Lục' trong lời của mẹ khiến tôi vô cùng kinh hãi.

Đúng rồi, tôi vẫn còn chưa nói cho bà biết chuyện Lục Yến đã mất rồi.

[6]

Mặc dù trong lòng vẫn còn rất sợ nhưng tôi vội vã quay trở về nhà.

Mẹ tôi vốn là người tính tình ương ngạnh, mặc dù tôi ra sức cầu xin bà rời khỏi nhà nhưng mẹ nhất quyết từ chối, còn hối thúc tôi nhanh chóng quay trở về.

Tim mẹ tôi vốn đã không được tốt, nên tôi không dám nói sự hết tất cả sự thật qua điện thoại cho bà ấy nghe.

Trước khi cúp điện thoại, tôi mơ hồ nghe thấy mẹ hỏi một câu.

【ZHIHU/HOÀN】TRỞ LẠI GẶP EM - Trương Nhược DưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ