Chương 1

1.4K 37 0
                                    

"Đừng chơi với nó, mẹ nó ngoại tình, nó là tạp chủng, đừng để ý đến nó."

"Này! Kim Taehyung, đừng đi theo tụi tao! Mày qua bên kia đi!"

"Kim Taehyung, mày có lấy tiền của bạn học hay không? Này, hỏi mày đấy. Mày không nói lời nào là có ý gì? Nó không lấy ra, thầy lục soát ngăn kéo của nó đi!"

"Tôi không lấy." Cậu bé tám tuổi gắt gao mím môi, vẻ mặt quật cường, chịu đựng nước mắt trong mắt.

"Thầy, em vừa mới thấy nó bỏ tiền trong túi."

"Kim Taehyung, mau lấy ra! Tuổi nhỏ mà đã học thói xấu!"

Hốc mắt cậu bé đỏ bừng, "Đó là tiền bà ngoại cho em, là tiền của em."

"Thầy, thầy đừng tin nó, chính là nó lấy tiền của em, chính là nó! Nó là ăn trộm, là ăn trộm!"

"Ăn trộm, Kim Taehyung là ăn trộm! Kim Taehyung là ăn trộm, ăn trộm ăn trộm ăn trộm!"

Các bạn học ồn ào đi theo xung quanh. Thanh âm ngày một cao hơn, cậu bé bị vây quanh ở giữa rốt cuộc cũng khổ sở khóc rống lên, "Tôi không phải ăn trộm, tôi không phải, tôi không phải..."

Kim Taehyung từ trong ác mộng bừng tỉnh, cả người ướt đẫm mồ hôi. Trong bóng tối, đôi mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm nóc nhà, anh vẫn không nhúc nhích mà nằm ở trên giường, thân thể không khống chế được mà phát run.

Đã mười hai năm, ác mộng thời thơ ấu vẫn như cũ âm hồn bất tán mà đi theo anh, ở trong tâm trí không chịu buông tha anh.

Anh nhắm mắt, đôi tay gắt gao nắm thành quyền như muốn ngừng phát run lại.

Nhưng mà, vẫn như cũ không khống chế được.

Anh giãy giụa một lát, cuối cùng vẫn là buông nắm tay ra, mặc kệ cái cảm giác sợ hãi kia cắn nuốt anh.

Qua thật lâu, thân thể rốt cuộc cũng ngừng run rẩy, ở sau lưng mồ hôi lạnh chảy ra, lạnh lẽo một mảnh.

Anh từ trên giường ngồi dậy, sờ soạng đi ra khỏi phòng.

Anh bước thật nhẹ, sợ đánh thức bà ngoại ở cách vách.

Đi đến bên ngoài, nhẹ nhàng mở cửa, ra sau cửa, thuận tay đóng cửa lại.

Lấy di động ra nhìn thời gian, buổi tối vừa mới mười giờ.

Tháng mười, con ngõ nhỏ hẹp gió thổi lạnh căm.

Kim Taehyung dựa lưng vào tường, đôi tay cắm ở túi quần ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao.

Gió nghênh ngang trực diện thổi tới, đem cái cảm xúc áp lực và tuyệt vọng trong lòng kia thổi tan đi một chút.

Kim Taehyung nhìn chằm chằm bầu trời đêm đen nhánh trong chốc lát, cúi đầu, từ túi quần lấy ra một gói thuốc lá.

Rút ra một điếu, cắn trong miệng, lấy bật lửa, tay trái chắn gió, cầm bật lửa "tách" một cái.

Làn khói màu trắng ở trước mắt tản ra, Kim Taehyung hơi rũ mắt, lung tung nghĩ chút chuyện.

Ngõ nhỏ im ắng, nhưng bên ngoài đường lớn lại truyền đến một chút thanh âm cãi cọ ồn ào.

Âm thanh chiếc xe con mở máy, âm thanh cao giọng nói giỡn, âm thanh ầm ĩ, các loại âm thanh ồn ào lộn xộn giống như đàn quạ đen cãi nhau, ồn ào khiến người ta tâm phiền ý loạn.

Kim Taehyung hút xong một điếu thuốc, đem tàn thuốc dập tắt, chuẩn bị trở về.

Mới vừa xoay người, khóe mắt đột nhiên quét đến một bóng người từ đầu ngõ chạy vào.

Theo bản năng anh nhìn theo, còn chưa thấy rõ là người nào, đột nhiên nghe thấy tiếng la phẫn nộ của một nữ sinh, "Ăn trộm đừng chạy! Ngươi đứng lại đó cho ta!"

[VSOO - TAESOO] ANH TỐT NHẤTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ