Kim Taehyung đạp xe chở Kim Jisoo, dọc theo hàng cây bạch quả trên con đường lớn bên ngoài trường học, một đường đạp đến hướng đường Tân Giang.
Bên đường người rất ít, phong cảnh tuyệt đẹp. Dạo gần đây thời tiết rất tốt, trời trong xanh nước long lanh, ánh mặt trời chiếu xuống, trong gió mang theo một chút ấm áp.
Kim Taehyung đạp xe rất chậm, Kim Jisoo vui vẻ hát ở phía sau, hai chân đặt bên xe nghịch ngợm mà lắc lư trước sau.
Cô hát xong một bài liền thò đầu về phía trước từ bên eo Kim Taehyung, ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn anh, "Kim Taehyung, em hát có dễ nghe không?"
Kim Taehyung cúi đầu nhìn cô, ý cười nơi khóe mắt không che được, nhẹ giọng nói: "Dễ nghe."
Kim Jisoo cười hắc hắc, lúc này mới rụt đầu về, ôm eo Kim Taehyung, gương mặt dán trên lưng anh, có chút kiêu ngạo mà nói: "Em chính là quán quân của cuộc thi ca hát vườn trường đó."
Kim Taehyung nghe ra giọng nói tự hào của cô, cầm lòng không được mà cong khóe miệng, "Phải không?"
Kim Jisoo: "Đương nhiên, em còn biết đàn dương cầm."
"Em biết đàn dương cầm?"
"Đúng vậy, em còn gảy được đàn tranh nữa đó."
Kim Jisoo biết rất nhiều nhạc cụ, nhưng không phải là bị ba mẹ bắt học như các bạn cùng lứa.
Ba mẹ cô đều đặc biệt thoáng, chưa bao giờ quản cô việc này việc kia.
Khi còn nhỏ nghịch ngợm, thích chơi đào bùn ở sân, có họ hàng tới nhà chơi, thấy cô dơ bẩn ngồi xổm trên mặt đất chơi bùn, lặng lẽ nói với ba mẹ cô để bọn họ quản cô, nói con gái ham chơi như vậy là không tốt.
Mẹ cô liền cười tủm tỉm nói: "Jisoo còn nhỏ, con bé thích là được."
Lúc đó cô đã bảy tám tuổi học tiểu học, các bạn học cùng tuổi đều bắt đầu đăng kí học bổ túc các loại lớp, học nhạc cụ, học vẽ tranh, học tiếng Anh, học Toán Olympic, vân vân và mây mây.
Tóm lại là thời điểm đa số các gia đình khác để con mình thắng mà liều mạng chạy từ vạch xuất phát thì ba mẹ cô lại nắm tay cô mà từ từ chậm rãi đi ở phía sau.
Bọn họ đã tốn rất nhiều thời gian dạy cô làm người, dạy cô kính trên nhường dưới, dạy cô ở trường phải đoàn kết với bạn học, tôn sư trọng đạo, dạy cô cách đối nhân xử thế, dưỡng thành phẩm cách tốt đẹp, nhưng chưa bao giờ vì để cô trở thành cái gọi là "ưu tú" mà bắt cô học những thứ mình không thích.
Thời điểm các bạn học bị tra tấn thống khổ bởi các loại lớp học bổ túc mỗi ngày thì toàn bộ thời thơ ấu của cô lại rất nhẹ nhàng vui sướng.
Bởi vì cô chỉ cần làm xong bài tập, ôn xong các bài học trong ngày, sau đó có thể đi làm chuyện mà mình thích.
Xem phim hoạt hình, đào bùn, trồng hoa trồng cây, nuôi cá vàng nhỏ...
Cho dù là hiện tại, nhớ lại những ngày thơ ấu ấy đều cảm thấy vô cùng tốt đẹp.
Đến cả học dương cầm học đàn tranh, hoàn toàn là vì cô thích mới đi học. Có lẽ là bởi vì thích, học tương đối vui sướng, cho nên học được rất tốt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[VSOO - TAESOO] ANH TỐT NHẤT
Fanfic♣ Tên Hán Việt: Tối hảo đích nhĩ. ♣ Số Chương: 107 chương. ♣ Trạng Thái: Hoàn thành. ♣ Thể Loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Nhẹ nhàng, Ấm áp. _________ Văn án: Kim Taehyung người người đều biết, dưới bầu trời này đại...