" đau ......đau...đau"- cô rít lên từng cơn khi nàng lăn trứng vào những vết bầm của cô
" Trời cũng biết đau nữa sao , nảy ngon lắm mà nhào vô đánh túi bụi người ta mà giờ sợ đau"- nàng nhìn cô rồI chọc cô quê sệt
" Hồi nảy năng quá nên có biết đau là gì đâu nên cứ thế là quất thôi chứ có biết gì đâu"- người đau nhưng vẫn cãi cố
"Ờ 2 chủ tớ mấy người đánh hay quá mà mình thì bầm vái cái còn người ta thì sức đầu mẻ trán phải kêu người dân rinh đi nói còn không nổi còn 2 người ở đây nói quá trời nói còn cãi leo lẻo được mà "- nàng vừa nói vừa cố ý nhấn mạnh vào vết bầm của cô
" Đau.... Đứng có nhấn mạnh vào nhưng vậy mà"- à đau chết cô đi không phải vì bảo vệ nàng mới thành ra bộ dạng này sao không biết thương mà còn cố ý làm người ta đau nữa , người gì đâu đẹp người hiền mà miệng hơi hỗn nhưng cô thích ( đúng là người thương dù xấu hay đẹp cũng là tây thi)
Nhìn thấy cô cười đến rợn người như vậy nàng thấy sợ nên xử lí vết bầm cho cô xong thì đi qua xử lí cho con mén nảy giờ nó cũng đang đợi nàng .
" Rồi xong rồi đó tui qua xử lý cho người của mấy người"
" Rồi con là con của nhà nào mà muốn qua đây học chữ của ta , nhìn con cũng lớn hơn con của ta rồi mà học chữ gì nữa "- nảy giờ ông ngồi vừa uống trà vừa coi mấy đứa nhỏ nó chí tré với nhau , qua dụ hồi nảy khiến cho ông có một chút cảm tình với thằng nhóc ngồi trước mặt này
" Dạ không giấu gì ông con mới vừa tốt nghiệp ở trên gia định xong , năm sau gia đình con bắt đi du học nhưng con lại yêu quê hương đất nước mình quá nên con muốn lưu giữ những nét đẹp quê hương rồi qua bên đó để con bị biến chất , nên khi con nghe danh thầy con đã bỏ hết công việc lật đật chạy qua đây để cầu thầy dạy cho con"- cô trả lời không biết ngượng miệng vì 50% câu đầu thì đúng nhưng 50% câu sau thì cô nói dối không ngượng miệng tý nào đúng là muốn lưu giữ quê hương đất nước thì thiệt nhưng mà quê hương ở đây chính là nàng
" Cha học giỏi dữ bây, học chữ tây nhưng vẫn muốn lưu giữ quê hương đất nước mình là tốt , ta nhận con là học trò của ta."- ông cười khoái chí đúng là mấy đứa nhỏ nhà giàu bây giờ đa số nó đều thích tây hơn là ta nên khi nghe một đứa nói thích ta hơn tây khiến ông hài lòng.
" Bà thằng đó đỡ hơn chưa"- ông nói chuyện thêm vài câu với cô thì bà hoàng đi ra ông liền hỏi tình hình của thằng nghịch tử này nó chưa bao giờ khiến ông không phải lo lắng cho từng khắc từng canh giờ.
" Nó còn chưa tỉnh dậy ông à chắc bị người ta đánh đập nhiều quá ."- bà dù không thích đứa con này nhưng bà vẫn thương nó dù gì bà cũng đứt ruột chín tháng mười ngày để nó từ bào thai thành một đứa nhỏ có sự sống ấy mà nó cứ quậy phá miết khiến cái nhà từng có của ăn của để giờ tan hoang gần hết .
" Đúng là nghịch tử mà muốn tức lão già đến chết mới vừa lòng hay gì "- ông hoàng đập tay một cái thiệt lớn lên bàn khiến cho bàn nó phải rung rinh
" Thôi mà ông có gì từ từ nói dù gì nó cũng là con mình mà"
" Bà coi đó mới vừa trả hết nợ nó mấy ngàn đồng đại dương nhà mình gần như hết tiền rồi , giờ ở đâu moi ra thêm 50 đồng đại dương nữa cũng gần 1 cây vàng rồi tiền ở đâu mà trả nữa đây, tui đã đi mượn nợ đến chai mặt rồi."- vì cái thằng con này ông phải bỏ đi lòng tôn nghiêm của mình xuống mà phải đi vay bạn bè của đã khiến ông nhục dữ lắm rồi
BẠN ĐANG ĐỌC
Mình ơi ! Tôi thương Mình
FantasyTruyện này lấy bối cảnh trước năm 1945, những tình tiết trong truyện chỉ là hư cầu và không có thiệt, cái này là mình tự viết để giải khuây cho áp lực công việc nên truyện không thể nào ra nhanh được có gì mọi người thông cảm giúp mình.Đây cũng là t...