Ở phòng Tổng giám đốc không bao lâu, Tả Hữu Nam liền cùng mỹ nhân đi ra ngoài.
Hàn Phỉ Vũ chỉ dám đem đau thương khóa trong mắt, đưa mắt nhìn người đàn ông yêu thích cùng bạn gái thân mật rời đi.
Vất vả đè xuống đau lòng, nhịn đến lúc tan việc, vừa về tới nhà, liền nhận được điện thoại của Tả Học Văn.
"Đã lâu không tìm em rồi."
"Ừ. Anh có khỏe không?"
"Rất tốt, em thì sao?"
"Còn không phải như cũ. Đi làm, tan việc, cuộc sống khô khan liên miên bất tận ."
"Em ở đâu?"
Hàn Phỉ Vũ im lặng một hồi.
"Tả tổng giám đốc bận chuyện, hành trình mỗi ngày chặt đến nỗi ngay cả một cây châm cũng không chen vào được." Cô cố gắng duy trì ngữ điệu bình thản.
"Anh không phải nói cái này. Phỉ Vũ, em không phải là đối tượng trò chơi của anh ấy." Tả Học Văn tận tình khuyên bảo, "Thừa dịp còn kịp, em mau sớm rút đi!"
"Học Văn, em đã sớm không rút ra được." Hàn Phỉ Vũ cười chua xót.
"Là em không thử. Anh không biết tại sao anh ấy muốn em làm thư ký, nhưng anh ấy là một hoa hoa công tử, sẽ không nghiêm túc với em, muốn em làm thư ký, có thể là cao hứng nhất thời mà thôi."
"Em hiểu." lời nói của Tả Học Văn cô hết sức hiểu rõ.
"Phỉ Vũ, cần gì khăng khăng một mực? Này không đáng giá."
"Em biết rõ." Nhưng kì lạ là phụ nữ đều thương đàn ông hư. . . . . .
"Phỉ Vũ, anh hi vọng em hạnh phúc, vui vẻ. Anh ấy có thể cho em tất cả, duy chỉ có hạnh phúc, anh ấy không cho em được."
"Học Văn, đừng nói." Tả Học Văn nói tất cả cô đều hiểu, nhưng cô vẫn chọn ở lại bên cạnh Tả Hữu Nam.
Bởi vì những ngày có thể ở lại bên cạnh anh, đã không còn nhiều rồi.
Lại nói, ngày cô có thể nhớ rõ cảm giác yêu anh, cũng không còn nhiều.
Khi đầu cô còn hoàn toàn thanh tỉnh thì cô sẽ nhớ kỹ cảm giác thương anh.
Nếu như có thể, cô hi vọng tình yêu với anh, hung hăng in trong lòng.