Và rồi nơi em là nhà.
.
Trận chiến ở Dressrosa cuối cùng cũng kết thúc, dẫu cho thương vong vô số và những cơn ác mộng kéo dài suốt hơn mười năm đủ để hằn lên trái tim họ một vết thương không thể lành, người dân nơi đây vẫn mạnh mẽ vô cùng, bởi lẽ họ thấy sau cơn mưa giăng mịt mù vương quốc, cuối cùng cũng đã có cầu vồng hiện hữu.
Băng Mũ Rơm quyết định rời đi vì hải quân săn lùng, và con tàu lại lênh đênh trên biển để đi tìm những người bạn của mình.
Law ngồi bệch xuống ở thảm cỏ trên tàu, gã cảm thấy hơi choáng váng sau trận chiến, cảm giác mọi thứ vừa chân thật lại vừa mơ hồ, rằng nỗi hận thù về một nỗi đau đeo bám gã suốt cả quãng thời gian tuổi thơ cuối cùng cũng có thể trả đủ.
Gã thở dài, bắt đầu suy tính về tương lai và bước đi tiếp theo của liên minh này, cho dù gã có cảm giác rằng mọi kế hoạch của gã rồi cũng sẽ bị tên thuyền trưởng Mũ Rơm kia phá cho bung bét cả lên mà thôi.
Nghĩ đến đây, lông mày gã hơi nhíu lại và cơn đau đầu bỗng ập đến bất chợt.
"Torao? Anh làm sao vậy?"
Vừa nhắc cậu đã xuất hiện ngay, không hiểu sao trông thấy gương mặt của Luffy tiến lại gần có thể khiến lông mày gã giần giật và da mặt gã tê rần, nhưng Law lại phải làm như chẳng có gì xảy ra cả.
"Không có gì."
Gã đáp, và tất nhiên cậu chàng đối diện chẳng tin là mấy nhưng hình như cũng không để tâm, cậu ngồi xuống ngay bên cạnh, tỏ vẻ "tôi chỉ tự dưng thấy mệt nên ngồi xuống đây thôi chứ không phải tôi muốn ngồi cạnh anh hay gì đâu".
Law lại thở dài, kể từ ngày liên minh này thành lập gã hoàn toàn không nhớ nổi mình đã như thế này được bao nhiêu lần rồi.
Gã đưa mắt quan sát một chút, ban nãy gã cố tình lựa chỗ ít người qua lại và khuất ngay góc để có thể dành chút thời gian yên tĩnh ở một mình, ai mà ngờ Luffy cũng xuất hiện ở đây đâu. Sau khi xác định không có ai để ý cũng như có ý định tiến đến chỗ hai người họ đang ngồi, Law vươn tay và ôm trọn Luffy vào lòng, và trong lòng ngực gã vang lên tiếng cười khúc khích.
Đây không phải lần đầu gã ôm cậu, nhưng mỗi lần như thế này Law đều cảm nhận rất rõ cơ thể của Luffy săn chắc như thế nào, hẳn là minh chứng của việc trải qua vô số trận chiến và không ngừng tiến lên vì bạn bè và lý tưởng của mình. Cơ mà chắc vì chênh lệch chiều cao và cả tuổi tác nên gã luôn cảm thấy cậu bé nhỏ vô cùng, hoàn toàn có thể ôm gọn và giấu vào trong người.
Law tham lam hít hà mùi hương trên tóc của Luffy rồi lại dây dưa xuống cả cổ, cậu không có thứ mùi hương làm say đắm lòng người như mùi hoa hay gì cả, nhưng hẳn vì đây là cậu, nên ngay cả mùi toả ra dẫu chẳng có gì đặc biệt cũng khiến gã nhung nhớ vô cùng.
Luffy có vẻ thấy nhột nên khẽ cựa quậy, cơ mà gã chẳng bận tâm, gã dùng lực nhiều hơn ở cánh tay để ra hiệu cho người trong lòng không được thoát ra, và cậu thật sự ngoan ngoãn nghe theo.
Gã bắt đầu đặt những nụ hôn rải rác trên tóc, trên trán, rồi đến mũi, đôi mắt, nơi gò má, xuống cả cổ và sau cùng dừng lại ở đôi môi.
BẠN ĐANG ĐỌC
alllu //// One Piece Shipweek 2023
FanfictionChallenge 7 ngày của @onepieceshipweek trên tumblr