1

1.1K 125 0
                                    

First đứng trên ghế đẩu, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.

Mới vừa rồi bản thân còn nằm trên giường, chỉ chợp mắt một chút, mở mắt ra thì khung cảnh đã thay đổi. Câu hỏi quan trọng nhất bây giờ là, sao tự dưng tầm nhìn của cậu lại thấp thế này nhỉ?

Trong khi First ngơ ngác nhìn người qua lại không hiểu chuyện gì, một cô gái chạy đến trước mặt cậu, khuôn mặt phóng đại to gấp nhiều lần so với bình thường, First sợ hãi lùi lại rồi ngã khỏi ghế.

“Con mèo này dễ thương quá!” - Cô vẫy bạn bè đang ở đằng sau, “Lại đây, có con mèo nè.”

Mèo? Mèo gì? Cô gái ấy nói cậu hả?

First chầm chậm nhìn xuống đất, trong tầm mắt của cậu là một đôi tay mèo màu đen, cậu thử động tay, móng vuốt trong tầm mắt cũng động đậy theo, xòe ra.

"..." Mơ hay gì, sao chân thực quá vậy.

Mải suy nghĩ thì cảm giác có bàn tay ấm áp vuốt ve trên đầu mình, First giật mình lùi ra sau.

“Đừng dọa mèo con sợ, nó xù lông rồi kìa.”

"Nhát gan ghê..."

"Có phải mèo hoang không? Chúng ta có nên mua gì đó cho nó ăn không?"

“Sao cậu không đưa nó về, hỏi trong nhóm mình có ai muốn nhận nuôi nó không?”

Hai cô gái nói chuyện với nhau dường như quyết định mang cậu đi, tim của First đập lệch một nhịp, cậu nhanh chóng quay người bỏ chạy.

Chắc không về nhà được rồi, không có chìa khóa, nhà còn ở tầng cao. Chỗ này cách nhà Khaotung không xa, trước tiên chạy đi tìm cậu ấy, ít nhất còn có chỗ ở với đồ ăn…

…Giờ cậu phải ăn đồ ăn cho mèo đúng không nhỉ…

First khéo léo xuyên qua bụi rậm, chạy đến một con đường nhỏ, thoải mái bước đến tòa nhà nơi Khaotung ở. Cậu đứng đợi có người đi vào cửa rồi lách người vào theo, sau đó đứng sững trước thang máy.

Vấn đề đầu tiên, giờ bấm thang máy kiểu gì ta…

Cậu chạy đến cầu thang bộ, nhìn cầu thang vừa cao vừa dài, lập tức quay người chạy lại chỗ thang máy, đi tới đi lui tìm cách, cúi đầu thở dài một hơi thì bị ai đó nhấc lên.

“Cái gì? Ai vậy? Thả tôi xuống!”

Mèo nhỏ vung chân điên cuồng, kêu meo meo dữ dội, muốn quay lại để cắn người, nhưng rồi người bế xoay cậu lại.

First há miệng ra định cắn, lại bị người kia giữ lấy đầu, mở to hai mắt nhìn người đối diện là một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

“Sao lại có mèo ở đây?”

Khaotung mỉm cười, đưa tay xoa xoa, “Mèo con hung dữ.”

“Khaotung!” First vui mừng kêu meo meo, dùng cả bốn chân cố gắng trèo lên người anh.

Khaotung ôm mèo vào lòng, thấy móng vuốt của nó bám chặt vào áo mình và ngưng quẫy đạp, anh mỉm cười lắc đầu.

“Cũng giỏi làm nũng đấy, vậy về nhà với anh nhé?”

Con mèo khẽ meo meo vài tiếng sau đó vùi đầu vào áo anh nằm yên, lộ rõ ý đồ không chịu rời đi.

[KhaotungFirst] Đó là một con mèo conNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ