CHƯƠNG 11

826 120 1
                                    

Hai mắt Li Vẫn sáng bừng, cậu bưng ốc biển bằng hai tay: "Ngươi không sao, may quá!"

Văn Túc: "...."

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?!

Chẳng phải hắn đang cho Lí Lai Ân lấy tơ tinh thần lực à?!

Mặc dù ốc biển trên tay không đáp lại Li Vẫn, nhiệt tình của cậu vẫn không sụt giảm. Cậu chỉ ra sau mình: "Ngươi biết không, thật ra tụi mình đang ở trong một cái ốc biển rất lớn á!"

Vừa nói cậu vừa mang ốc biển bơi ra bên ngoài ốc biển lớn, sau đó giơ nó về phía ốc biển lớn.

"Ngươi nhìn đi, có phải rất lớn hay không!"

Sau đó, cậu lại mang ốc biển vào trong ốc biển lớn xem đèn đủ màu nhân viên căn cứ treo bên trong, hớn hở nói: "Bọn họ nói bên trong ốc biển sẽ rất tối, cho nên gắn quá trời đèn bảy màu để chiếu sáng."

"Mấy ngọn đèn nhỏ này sáng ghê, đẹp lắm, ngươi...."

Nói đến đây, Li Vẫn bỗng dừng lại, khóe miệng đang cười cũng cứng ngắc, hàng mày xinh đẹp khẽ nhíu.

Cậu nhớ lại đại dương đen kịt trong ốc biển và con quái ngư hung dữ kia.

Bên trong ốc biển của cậu có đèn bảy màu lấp lánh sáng trưng, nhưng "con cá kia" trong biển đen không có...

Nghĩ đến đây, Li Vẫn rầu rầu.

Văn Túc nhạy bén phát hiện cảm xúc của Li Vẫn thay đổi.

Có chuyện gì?

Không phải một giây trước vẫn cười tươi à?

Chưa để Văn Túc ngẫm nghĩ xong xuôi, hắn đã nhìn thấy người cá bỗng nhiên xích mặt lại sát rạt ốc biển.

Đôi mắt màu băng đầy lo lắng: "Ngươi.....ngươi có thể không ở lại trong đó nữa được không?"

Văn Túc khó hiểu, 'không muốn ở lại bên trong' là gì?

Chẳng lẽ nơi hắn đang ở trong mắt người cá không phải ốc biển ư?

Trong lúc hắn đoán, mày người cá càng nhíu chặt hơn. Cậu gấp gáp nói: "Nơi đó tối thui tối hù, hơn nữa con quái ngư kia cũng rất đáng sợ!"

Nghe cậu nhắc đến "tối" và "quái ngư", Văn Túc sửng sốt một giây.

Li Vẫn không biết Văn Túc đang sửng sốt. Cậu hỏi tiếp: "Hay ngươi mở cánh cửa kia lần nữa đi, hoặc ngươi tự ra ngoài cũng được."

"Mặc dù nơi này không lớn như đại dương bên trong ngươi nhưng nó không tối đâu, còn không có quái ngư đáng sợ nữa."

"Giường vỏ sò cũng rất lớn, chắc chắn có thể chứa được hai cá chúng ta."

"Kẹo ngon lắm, nước dinh dưỡng cũng tuyệt cú mèo."

"Tụi mình còn có thể chơi vịt đồ chơi chung này."

Li Vẫn dùng ngón tay liệt kê tất cả lợi ích khi "con cá kia" dọn ra ngoài, nào ngờ Văn Túc hoàn toàn không nghĩ đến những chuyện cậu đang nói.

"Tối lắm", "Quái ngư đáng sợ", "Mở cánh cửa kia".

"...."

Tại sao hắn cứ cảm thấy mấy từ quan trọng này quen quen?

|EDIT|[DROP] XUYÊN THÀNH NGƯỜI CÁ TRỜI ĐỊNH CỦA QUỐC VƯƠNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ