Chúng ta rất sợ đuổi không kịp Tẫn Hoan, cũng sợ bỏ lỡ nội dung cuộc trò chuyện, đại mỹ nhân lôi kéo ta lao nhanh về phía trước, nếu có người đuổi theo phía sau chúng ta, nhất định sẽ không đuổi kịp, chúng ta chạy nhanh hơn tốc độ ánh sáng a!
Ta và đại mỹ nhân rón rén tới gần căn phòng của Vân Yên, trong phòng Vân Yên đèn vẫn còn sáng, có thể thấy được Vân Yên còn không định nghỉ ngơi, một cái bóng chiếu lên cửa sổ, trên đầu có cây trâm ngọc châu, nhưng không thấy được thân ảnh người khác, Tẫn Hoan rõ ràng đi trước chúng ta một bước, thế nào đến lúc này còn chưa tới đây?
"A!"
Đột nhiên trong phòng Vân Yên phát ra tiếng động, dường như có thứ gì rơi xuống, làm cho Vân Yên không nhịn được kinh hô một tiếng, trời ạ! Thâm cung đại viện, không phải là có thích khách đi? Ta sợ Vân Yên gặp nguy hiểm, nếu như thật sự có thích khách, ngay cả hoàng thượng và hoàng hậu cũng đều gặp nguy hiểm, đừng nói chi là hoàng tử, công chúa,... Đợi đến biểu huynh tỷ muội tùy tiện bị thương một người không phải chuyện đùa, suy nghĩ một chút ta đứng dậy vọt vào, đại mỹ nhân chợt kéo tay ta lại.
"Hừm! Không nên lên tiếng, chúng ta trước xem tình huống một chút rồi hãy nói." Đại mỹ nhân không có lên tiếng, nhưng ta xem đã hiểu khẩu hình miệng của nàng, ta đối với đại mỹ nhân gật đầu, lại ngồi xốm xuống.
"Ai nha! Mẹ của ta, ngã chết ta, cái này lãnh cung rách nát, hoàng thượng lão đầu tử kia cho rằng sư muội hiện tại không còn ở liền không tu sửa sao? Cái gì phòng ngói nát vụn, nhất giẫm liền phá, một lần cũng không cho ta tiêu soái bước lên sân khấu sao? Còn có tại sao một cái lãnh cung lại có nhiều như vậy lối rẽ a! Hại ta chạy lâu như vậy, chẳng lẽ còn chạy sai chỗ đi?" Là Tẫn Hoan hùng hùng hổ hổ thanh âm.
Đúng rồi, vừa mới nhìn Tẫn Hoan nhanh chóng lao đi, còn sử dụng khinh công, thảo nào trong nháy mắt không thấy được thân ảnh, nguyên lai là nhảy lên nóc nhà, nhưng lạc đường, cho nên so với ta và đại mỹ nhân chậm hơn một bước. Thế nhưng Tẫn Hoan trước đây không phải đã đến lãnh cung dạy đại mỹ nhân học võ công sao? Chẳng lẽ nàng là một người mù đường, cho nên nhận không ra đường?
"Ngươi không sao chứ?" Thanh âm của Vân Yên nghe có chút run, có thể là bị giật mình. Có người nào đột nhiên thấy một người trên trời giáng xuống không bị hù dọa đây? Tẫn Hoan mỗi lần xông vào gian phòng của chúng ta, chúng ta không phải đều bị dọa sợ đến hồn xiêu phách tán?? Được rồi! Ta cũng biết ngươi lại muốn hỏi: 'Cửa chúng ta ở nơi nào? 'Vừa rồi đều là cảm xúc chân thật của ta, đại mỹ nhân căn bản không bị nàng hù dọa, các ngươi hài lòng chưa! Mỗi lần đều phải tới thương tổn bản công tử yếu ớt tâm hồn trẻ thơ, các ngươi quá đáng!
"Ai? Vân Yên? Ta cuối cùng cũng đi đúng phòng, vừa lúc nãy còn đi nhầm vài gian phòng, mở cửa đều là trống không, nếu có chỉ là một đống tạp chất, bên trong rất thối, vừa mở cửa liền s chết ta."
"Ngươi trước đứng lên, uống chén trà."
"A! Hảo." Tiếp theo là một trận lặng im, đại khái là Tẫn Hoan đang uống trà cho nên không nói gì.
"Được rồi, sư muội nói ngươi tìm ta, chuyện gì?"
"Ngươi... Còn đau không?"
"Cái mông không đau, khuôn mặt là có đau một chút, nhưng không tổn thương nghiêm trọng, so với tổn thương trong lòng ta những thứ khác tính là cái gì." Tẫn Hoan người này không hổ là nữ nhân giả ngây thơ nhân tài kiệt xuất, người đâu! Trao giải!
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT]-[EDIT] Phi tử của hoàng thượng ở rể
HumorTác phẩm: 的妃子娶过来! Tác giả: Hùng Lão gia Thể loại: GL, cổ đại, nữ phẫn nam trang, HE Couple: Lạc Dương Trần x Duẫn Tuyệt Ca, Ân Tẫn Hoan x Vân Yên, Lạc Thiên Lý x Ân Duyến Độ dài: 94 chương+2PN