Chương 693: Mất kiểm soát

438 58 3
                                    

Editor: Đào Tử

____________________________

"Hi vọng chúng ta suy đoán sai."

Bùi Diệp nhìn xem đống lửa càng đốt càng cháy to, phút chốc phát ra cảm khái như thế.

"Vì sao?"

Nếu như suy đoán sai, vừa rồi phí công suy tư cả rồi?

Bùi Diệp cười hỏi lại: "Nếu như suy đoán của chúng ta chính xác, cậu đoán xem Hàm Ngư chân nhân chân chính sẽ ở chỗ nào?"

Ngọc Cẩn chân nhân: "..."

Nét mặt của y không có biến hóa lớn, nhưng sắc mặt trắng hơn trước mấy phần.

Nếu như suy đoán chính xác, như vậy Hàm Ngư sư tỷ hẳn là...

... Cũng tại "Địa ngục" ?

"Cái này tuyệt đối không được!"

Mí mắt y khẽ lay động, cảm xúc chập trùng rõ ràng.

Bật thốt lên: "... Thực lực của sư tỷ sao có thể chịu đựng hoàn cảnh ấy được?"

Chớ nói chi là giống Chưởng môn sư huynh không biết dùng thủ đoạn gì thoát ra...

Hàm Ngư chân nhân chưa hề phụ danh xưng của cô, cô một mực là một con cá ướp muối.

Nếu như bị ép vào "Địa ngục" thật, Chưởng môn sư huynh ở nhân gian không tìm thấy cô chuyển thế, dù là vào "Địa ngục" cũng không tìm được.

Ai biết cô đánh mất bản thân trong vũng máu nào?

Nếu "Chiêu Dung quận chúa" được cứu chính là "Chiêu Dung quận chúa" thật, vậy --"Địa ngục" kia không chỉ nô dịch tra tấn "Tội nhân", hoàn cảnh đặc thù còn có thể lẫn lộn trí nhớ và nhận thức thời gian của "Tội nhân", có lẽ bên ngoài một canh giờ một khắc, đặt trong mắt "Tội nhân" chính là một năm, mười năm thậm chí là trăm năm, thời gian dài đến mức khiến người ta tuyệt vọng.

Chỉ chốc lát sau, mấy vãn bối ôm sọt cá trở về.

Thiếu niên Thích Thủy vừa khống chế linh hỏa cá nướng, vừa năm lần bảy lượt nhìn lén Bùi Diệp, muốn nhìn ra cảm xúc chân thực từ trên mặt cô.

Cuối cùng chủ động cúi đầu nhận sai để được xử phạt nhẹ.

Bùi Diệp nói: "Ta không trách con."

Thiếu niên Thích Thủy khóc không ra nước mắt: "Hàm Ngư sư thúc, đệ tử có lỗi, vẫn xin sư thúc trách phạt."

Bùi Diệp nói: "Điều con nói là sự thật, ta phạt con làm gì?"

Mấy đệ tử: "! ! !"

Đây là tin đồn được người trong cuộc xác nhận? ? ?

Chưởng môn chân nhân thích Hàm Ngư chân nhân, Hàm Ngư chân nhân thích Ngọc Cẩn chân nhân, Ngọc Cẩn chân nhân chỉ thích đại bảo kiếm?

Còn chưa chờ thiếu niên Thích Thủy xả hơi, cô cười nói: "Có điều, thực lực của con vẫn quá yếu. Con hiểu ta có ý gì đúng không?"

Mắt thiếu niên Thích Thủy tối sầm lại.

Cậu quá hiểu!

Bùi Diệp nghĩa chính từ nghiêm nói: "Chưởng môn sư huynh yên tâm giao con cho ta và Ngọc Cẩn sư đệ, bọn ta há có thể chậm trễ thiên phú tiền đồ của con? Ngọc không mài không sáng, người không học không thành tài. Con là đại đệ tử của Chưởng môn sư huynh, càng là hậu bối bọn ta kỳ vọng cao, không thể quá yếu được."

[Full] [Quyển 4] Sau Khi Đại Lão Về HưuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ