Khi Hồng Miêu tỉnh lại từ trong ác mộng, cả người đều là mồ hôi lạnh. Bên ngoài tiếng sáo quanh quẩn gần xa, trong phòng lại cực kì yên tĩnh, ánh trăng chiếu xuống mái hiên, liếm qua khe hở của thớ gỗ rồi phân tán thành từng sợi tơ mỏng, thong thả nhẹ nhàng ôm lấy bóng hình của người đang cầm khăn chà lau kiếm bên bàn, khiến Hồng Miêu nhìn không rõ. Lam Thố nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn hắn híp mắt cười: "Tỉnh rồi?"
Hồng Miêu còn đang ngây người, Trường Hồng an tĩnh mà nằm trong lòng ngực hắn. Lam Thố thấy hắn không đáp lời, lại nói: "Có muốn ngủ thêm một lát không? Còn hơn nửa canh giờ nữa mới xuất phát."
Không thay quần áo mà ngủ đã thành thói quen từ sớm, hắn xoay người xuống giường, bàn chân khi dẫm lên mặt đất vẫn còn cảm giác mềm mại, giống như đi trong mơ. Hắn đến bên người Lam Thố, cũng không ngồi xuống, chỉ nửa ngồi xổm, đầu tóc mềm như bông dựa vào hõm cổ nàng. Mấy năm hối hả ngược xuôi không kịp nghỉ ngơi, Lam Thố vẫn luôn mảnh khảnh, xương quai xanh nhô lên khiến mặt Hồng Miêu nhói đau, nhưng mạch đập vững vàng bên dưới lại làm hắn không nỡ rời đi.
"Hồng Miêu?" Lam Thố ngừng lau kiếm, kinh ngạc gọi hắn, giọng nói vốn thanh lãnh như ngọc cũng vì ngượng ngùng mà thêm vài phần ấm áp ngọt ngào.
Hồng Miêu cọ cọ vào cổ nàng, cánh tay hơi ôm eo nàng nổi lên gân xanh, cuối cùng không có mặt mũi mà ôm chặt lấy. Trong những tháng năm chấp kiếm giang hồ, bọn họ đều nâng đỡ nhau mà vượt qua, động tác thân mật hơn nữa bọn họ cũng đã từng làm, chỉ là đa số thời điểm cả người đều chật vật trong bùn hôi máu tanh, không sinh ra nổi chút tình ý nào. Nhưng đêm nay tiếng sáo kéo dài, hắn muốn ôm nàng, không liên quan tới Trường Hồng Băng Phách.
"Hồng Miêu? Làm sao vậy, không thoải mái sao?" Trên bàn truyền đến tiếng động, Lam Thố buông Băng Phách xuống, duỗi tay muốn sờ trán hắn.
Hồng Miêu không động đậy, tùy ý để nàng chạm vào, đôi tay hàng năm mang theo hơi lạnh đối với người vừa bừng tỉnh khỏi ác mộng như Hồng Miêu mà nói thì cũng thật ấm. Thân thể ấm áp và hơi thở nhẹ nhàng làm tan đi mồ hôi lạnh trên người hắn, Hồng Miêu cuối cùng cũng theo mạch đập đều đặn vững vàng của Lam Thố mà bình tĩnh lại: “Không sao, gặp ác mộng mà thôi.”
Lam Thố thở ra một hơi nhẹ nhõm, nâng tay chạm vào đầu tóc rối tung của hắn, một lần lại một lần mà xoa: “Là ác mộng gì, có thể doạ Hồng Miêu thiếu hiệp của chúng ta thành như vậy?” Ngữ khí của nàng mang theo ý cười, giống thanh âm của vụn băng rơi vào lớp tuyết xốp trên mặt hồ hoa sen ở Ngọc Thiềm cung đầu mùa xuân, dưới tiếng sáo lại càng thêm tươi đẹp.
Hồng Miêu không muốn nhớ lại cơn ác mộng như phá thành từng mảnh nhỏ đó, làm như vô tình mà ngẩng đầu, thừa dịp dụi mắt, lau đi giọt nước nơi khoé mắt khô cạn: “Ai đang thổi sáo?”
Lam Thố chỉ ra ngoài cửa sổ: "Là Đạt Đạt. Từ lúc tới đây huynh ấy cứ nhắc mãi, nói hoàng trúc nơi này rất tốt, khắc thành cây sáo, âm thanh rất trong trẻo, muốn làm vài cây mang về.”
Hồng Miêu lắc lắc đầu, đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo, lúc này hắn mới nhớ ra bản thân đang ở nơi nào, cười nói: “Đúng rồi, trên đường đi huynh ấy cứ nhắc mãi, hiện tại cuối cùng cũng như ý.”
BẠN ĐANG ĐỌC
MẠC TRUY ||THẤT KIẾM ANH HÙNG||
Fanfic[MẠC TRUY] "Mạc truy" có nghĩa là Đừng đuổi theo. Tác giả: Shadow018 (lofter) Dịch giả: https://www.wattpad.com/user/hashibire WARNING: BE, cân nhắc trước khi đọc.