Chương 23: Lỗi tại con mèo

18 1 0
                                    

"Herbert!"

"Đi đi, Alfred, anh không muốn nói chuyện."

Lần đầu tiên Herbert cất giọng cục cằn với người yêu mình, gần như quát nạt Alfred mà ngay cả bản thân cậu ta còn lấy làm ngạc nhiên. Bực mình, Herbert lèm bèm hai tiếng "xin lỗi", trước khi quấn chiếc khăn choàng cổ che kín mũi, che cả cái nét cau có trên mặt rồi cứ thế rảo bước đi, cậu ta riết lấy tấm áo bông quanh mình như thể tự ôm ấp an ủi. Alfred hấp tấp chạy theo sau, vội siết chặt tay áo Herbert khi cậu đuổi kịp.

"Herbert..." Alfred lại gọi, nhưng Herbert chỉ vùng vằng:

"Không ích gì đâu, Alfred. Bây giờ em có nói gì thì anh cũng không cảm thấy khá hơn đâu."

Nói đoạn, cậu ta đá một đụn tuyết ven đường, lèm bèm vài câu từ chẳng rõ rồi lại đút tay vào túi áo. Alfred buồn bã nhìn cậu, trả lời, "Anh không muốn em nói gì cũng được. Em hiểu mà."

"Vậy em còn tốn công theo anh làm gì?"

"Em nghĩ anh sẽ cần một người để lắng nghe." Alfred nhỏ nhẹ. "Nếu như anh muốn tâm sự..."

"Ồ..." Herbert hơi chững lại. "Cảm ơn em."

Cậu ta đáp, rồi cứ thế bước đi.

Họ đi cùng nhau trong im lặng mất một lúc, băng qua các con đường vắng vẻ của đêm muộn mà chẳng rõ phải về đâu. Sự im lặng bao trùm trở nên ngột ngạt. Rồi, Herbert bất chợt lại cất tiếng, "Em nghĩ anh nên làm gì?"

"Suy nghĩ thật lòng?" Alfred không chắc. Herbert gật đầu.

"Ừm... Anh muốn biết em nghĩ gì." Cậu ta ngoái nhìn xuống Alfred một cái. "Anh nghĩ em sẽ sáng suốt hơn anh."

Hít một hơi sâu, Alfred trả lời, "Em nghĩ rằng anh cần nói chuyện rõ ràng với cha."

"Để làm gì?"

"Để gỡ rối."

Herbert lại lập tức trở nên khó chịu. "Anh không thấy gì rối ở đây cả, em cũng nghe họ nói gì với nhau rồi."

"Em nghĩ cha có lý do của mình, và những gì chúng ta nghe được chỉ là bề nổi của tảng băng." Alfred giải thích. Thật sự Herbert đã suy ngẫm ít giây, thế nhưng bản tính nóng nảy lẫn lòng tự tôn thái quá khiến cậu ta trở nên cứng đầu.

"Anh không biết." Cậu ta bực tức. "Chuyện như vậy đáng lẽ ra anh phải được biết từ rất lâu rồi."

"Em xin lỗi."

"Cha làm anh đau lắm." Cậu ta tiếp tục. "Thất vọng vô cùng. Anh đã nghĩ cha và anh đủ thân thiết với nhau. Anh đã nghĩ cha đủ tin tưởng anh để kể ra những chuyện về mẹ. Anh đã luôn nghĩ ông ấy là một người tốt." Nói rồi, cậu ta vò đầu, thở dài ngao ngán, giọng mệt mỏi hẳn đi. "Không phải như thế này... Cha làm anh buồn lắm." Cậu ta nhắc lại. "Anh... anh muốn ở một mình."

"Ồ... Được thôi..." Alfred thỏ thẻ. Nhưng Herbert vội nắm lấy tay cậu kéo theo, dù nét mặt thì vẫn chưa hết cau có.

"Em đi cùng anh cũng được."

"Ừm... Được." Người kia dễ chịu đáp. "Anh muốn đi đâu?"

"Anh không biết nữa." Herbert lắc đầu. "Anh chỉ muốn đi dạo cho khuây khỏa thôi, anh không cần biết đích đến là gì. Có thể... có thể sau khi tản bộ, anh sẽ bình tĩnh lại một chút."

[Hoàn] Đã mất nay lại tìm thấyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ