Căn hộ đánh số 50[1] là nơi Anze đưa chân đến. Tiếng cửa chính nặng nề mở ra, chào đón Anze bước vào một đại sảnh tối đen như mực, chỉ có một chiếc đèn dầu tỏa ánh sáng yếu ớt đặt ở dưới đất. Anze nhặt chiếc đèn lên, nhìn thấy trước mắt mình là một cầu thang rất lớn. Càng bước lên, Anze càng tự hỏi căn hộ này rốt cuộc rộng lớn đến nhường nào, vì chiếc thang dường như trải dài đến vô tận trong khi căn hộ chỉ có ba tầng khi nhìn từ ngoài kia. Thậm chí, Anze còn lo sợ rằng bản thân đã bị mắc kẹt trong một vòng lặp. Nhưng suy nghĩ của ông ta nhanh chóng bị bác bỏ, khi những bậc thang cuối cùng cũng kết thúc và ông ta dừng lại trước một cánh cửa phòng.
Hít một hơi sâu, Anze gõ ba tiếng, lo lắng nhìn ánh đèn yếu ớt hắt ra từ khe cửa gỗ sờn mòn.
Không gian bên trong sáng ánh đèn, trái ngược với bóng tối phía sau Anze, giúp ông ta nhìn rõ được người phụ nữ vừa mở cửa. Ông ta thầm thở phào khi cô ta có mái tóc đỏ - hệt như lời con mèo đen đã nói - và cặp mắt xanh của cô ta sáng quắc trong đêm. Tuy vậy, Anze liền vội lảng tránh ánh mắt, khẽ cúi đầu và nhìn xuống chân mình để không tỏ ra khiếm nhã, bởi con mèo chẳng nhắc gì đến chi tiết người phụ nữ này hoàn toàn khỏa thân[2].
Người phụ nữ nhìn Anze chằm chằm, rồi cất giọng đều đều, nói, "Mời ông theo tôi."
Như thể cô ta biết rằng ông ta sẽ đến vậy, Anze nghĩ, trước khi ông ta gật đầu và đóng cánh cửa lại phía sau. Người phụ nữ rảo bước đi với điệu bộ thản nhiên tuyệt đối, dẫn Anze băng qua một hành lang và dừng lại trước một cánh cửa mở. "Mời ông vào trong." Cô ta dang tay ra hiệu, hất cằm nhìn Anze khi ông ta chần chừ. Cô ta hắng giọng. "Messir không thích phải đợi lâu đâu."
Anze bèn miễn cưỡng gật đầu.
Căn phòng ông ta bước vào là một phòng ngủ, nhưng nó rộng như một phòng khách, với một chiếc giường, vài bộ bàn ghế, và một lò sưởi khổng lồ. Anze không hiểu vì sao mình lại bỗng dưng có ác cảm với cái lò sưởi ấy, bởi nó đem lại cảm giác ớn lạnh nặng nề mỗi khi ông ta nhìn vào. Nhưng ngoài nó ra, thì phòng ngủ này lại đem lại cảm giác rất ấm cúng.
Một người đàn ông đương ngồi một mình trên trường kỷ, trước mặt y là một bàn cờ vua. Y ăn vận xuề xòa, trên người chỉ mặc độc một tấm áo choàng tắm màu đỏ thẫm để phanh ngực, mái tóc dài màu bạch kim buộc lỏng sau lưng. Dáng vẻ của y phần nào chán chường, và y cũng cất một giọng đều đều khi nhận thấy sự hiện diện của vị khách:
"Sao lại chôn chân ở cửa như thế? Mau vào đây và ngồi xuống đi." Nói rồi, y sắp xếp lại bàn cờ, bình thản tiếp, "Ta hy vọng ngươi thích cờ vua. Không phiền chơi cùng ta một ván chứ?"
Anze tuân lệnh y lời và ngồi xuống đối diện người đàn ông. "Tôi rất sẵn lòng." Ông ta cẩn trọng đáp, và, "thưa messir", ông ta sực nhớ mà vội vàng nói thêm, bởi lần đầu tiên người đàn ông ngước nhìn lên và Anze nhận ra hốc mắt phải của y chỉ có một màu đen ngòm, như một lỗ đen sâu hun hút, trong khi nhãn cầu bên trái lại mang màu xanh, đầy vẻ điên dại. Anze lập tức nhìn xuống những quân cờ và ông ta lạnh sống lưng khi Quỷ Vương cười khúc khích.
"Khá khen cho kẻ nhớ rõ bài học của mình."
"Tôi không dám, thưa messir." Anze vẫn cúi gằm mặt. Quỷ Vương - hoặc Woland - gật gù:
![](https://img.wattpad.com/cover/344109867-288-k657338.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn] Đã mất nay lại tìm thấy
VampirosTác giả: Kiffen. Thể loại: Tiểu thuyết, tình cảm, cổ điển, hành động, kỳ ảo, kinh dị. HE. Tình trạng: Hoàn. Editor bìa: Kiffen. VĂN ÁN Sau một cuộc gặp gỡ đường đột lúc nửa đêm, Johannes đã phải rời đi cùng đứa con duy nhất của mình, để có thể bảo...