Chương 28: Những sự việc bất thường

21 1 0
                                    

Chuyến đi trở về diễn ra ảm đạm, chẳng ai nói với ai một câu, trong khi Herbert không ngừng dày vò bản thân giữa xích mích của cậu với cha mình, và lời của con mèo đen kịp hứa với cậu trước khi nó biến mất. "Loài mèo không bao giờ quên. Cậu cứu tôi một mạng." Con mèo đã nói như thế, một vẻ cương quyết chắc nịch khi nó gật đầu. "Lấy danh dự của loài mèo, tôi sẽ trả ơn cậu. Tôi sẽ tự tìm đến cậu, khi thời khắc đã điểm. Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau."

Herbert không rõ nó muốn ám chỉ điều gì, nhưng chắc chắn có chuyện không hay lại sắp xảy đến.

Ba ngày trôi qua kể từ khi họ trở về Transylvania. Thật nực cười, khi đây trở thành lần hiếm hoi Herbert cảm thấy cô quạnh trong chính căn nhà của cậu ta, bởi sự khó xử giữa cậu và Johannes chẳng thể nào hết căng thẳng, trong khi cả hai đều cùng quá cứng đầu để mà mở lời. Alfred vẫn nhẫn nại như mọi khi, nhưng Ludwig bắt đầu cau có và gã bỏ ra ngoài mỗi khi nhận thấy việc đôi co với Herbert chẳng đem lại kết quả - gã thậm chí còn suýt đánh cả anh mình khi cậu ta buột miệng nói rằng gã lúc nào chẳng có xu hướng bênh vực Johannes hơn. Vào ngày thứ tư, Herbert - sau thêm một hồi Alfred năn nỉ ỷ ôi cậu ta - cuối cùng cũng gõ cửa thư phòng, quyết định rằng chừng nào một trong hai cha con còn chưa chịu mở lòng, thì chừng đó cậu ta còn chưa cảm thấy bình yên.

Johannes mở cửa và nhìn Herbert với một vẻ mệt mỏi quá sức.

"Chúng ta nói chuyện được không?" Herbert thở dài, ngắn gọn hỏi. Johannes lập tức chau mày. "Chuyện về mẹ ấy." Cậu ta nói thêm.

"Ta xin lỗi" là một câu trả lời ngắn gọn.

Herbert lắc đầu.

"Đừng có xin lỗi, đấy không phải là thứ bây giờ con cần nghe." Cậu ta khẽ lườm Johannes khi ông ấy không nói gì mà chỉ đứng đó, ậm ừ một hồi lâu. Dường như ông ấy còn chẳng hề tập trung mà chỉ nhìn vào khoảng không phía sau Herbert. Đấy là dấu hiệu đầu tiên, mà mãi sau này khi ngẫm lại Herbert mới nhận ra nó là dấu hiệu của sự bất thường. Nhưng lúc này, cậu ta chỉ tiếp tục, "Tại sao lại giấu con chuyện như thế, cho đến tận lúc này?"

"Lúc đó con còn quá nhỏ, Herbert. Khiến con tổn thương bằng một chuyện ta từng gây ra là một trong những điều cuối cùng ta muốn làm."

"Vậy nên giấu nhẹm đi bằng những lời nói dối cho đến khi con vô tình nghe thấy thì tốt hơn sao?"

Johannes chỉ cụp mi mà nhắc lại, "Ta xin lỗi."

"Chẳng lẽ con giống một đứa trẻ con và không đáng tin đến thế?"

"Ta không có ý đó."

Herbert thở một hơi nặng nề.

"Còn chuyện gì mà cha giấu con nữa không?"

Nhưng Johannes chỉ bất chợt quắc mắt nhìn lên, rồi ông đóng sầm cửa lại.

Hiển nhiên việc đó chỉ càng kích cho ngọn lửa phẫn nộ đã sắp nguôi ngoai của Herbert lại bùng lên và cậu ta dẹp tan mọi ý định nhún nhường với Johannes. Lâu đài lại một lần nữa chìm vào sự im lặng ngột ngạt bởi họ chẳng buồn nhìn mặt nhau. Vào ngày thứ sáu Ludwig đã cố gõ cửa thư phòng để hỏi thăm Johannes, nhưng đáp lại gã chỉ có yêu cầu "Đi đi" đầy cục cằn và giọng Johannes lúc này đã thô ráp thấy rõ. "Đi đi, Herbert." Johannes nhắc lại, và Ludwig nói vọng vào:

[Hoàn] Đã mất nay lại tìm thấyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ