12. "Cô đỡ đạn giúp nó"

90 6 1
                                    

Hôm nay Nội cô muốn cùng ra ngoài đi ăn tối với cả gia đình dĩ nhiên là có cả Lý Kiệt! Bà muốn hai người họ có thể xích gần nhau hơn để sớm ngày tiến đến hôn nhân, Nội cô thật sự không thể chờ được nửa...Tại một nhà hàng sang trọng bàn đã được đặt từ trước

"Các con ngồi đi"

"Dạ nội"

"A Kiệt khi nào con mới chịu lấy con bé Tiểu Ân đây?"

"Cậu lại đùa con rồi, em ấy vẫn chưa đồng ý thì hôn lễ biết để ai làm cô dâu đây?"

"Con định bao giờ sẽ đồng ý đây tiểu Ân?"
Trong đầu cô lúc này chỉ thấy thật phiền phức, nếu không phải vì bà Nội cô quả thật cũng không đến bửa tiệc vô bổ như bây giờ, họ còn liên tục kẻ tung người hứng vấn đề cưới xin, thật là phiền não

"Cậu...đang vui vẻ có thể không nhắc đến vấn đề này được không?!"

"Ta chỉ là lo cho tương lai của con thôi!"
Nội là nhìn ra được cô đang khó chịu nên liền ngắt lời

"Thức ăn lên rồi ăn đi! Chuyện đó nên nói sau vậy..."

"Dạ mẹ!"

"Dạ nội"

Trong lòng cô lúc này không những chỉ là khó chịu chuyện bị ép hôn, mà cảm giác bây giờ chính là bất an, dường như sắp có chuyện gì thì phải...
~~~~~~~~~~

Nơi giam giữ nó...

Thành là bếp trưởng nên chuyện bỏ thuốc vào thức ăn rất dễ dàng, hơn nửa anh lại nắm rõ đường đi trong lòng bàn tay, kế hoạch cũng được anh lên rất kĩ, đừng nói là đưa một người ra ngoài, kể cả đem hết đồ đạc ở đây ra ngoài cũng dễ như trở bàn tay, nhưng mục tiêu của anh chỉ có một chính là nó và Phùng Ân! Lúc này là thời gian ăn tối! Anh đã bí mật bỏ thuốc ngủ vào thức ăn, đợi sau khi họ ăn xong thì chỉ còn anh và nó, xe cũng được anh chuẩn bị sẵn, chỉ cần đưa được nó ra xe thì mọi thứ tiếp theo chỉ cần làm theo kế hoạch định trước! Anh ta đã lén tắt điện của toàn bộ hệ thống camera an ninh ở đây, thì dù Ân có phát hiện cũng sẽ không thể biết là ai làm và bọn họ đã ra bằng đường nào!
30 phút sau tất cả đã ngủ say, anh cầm chìa khoá của gác cửa tiến vào phòng nó!

"Cô An! Tôi đến đưa cô đi đây"

"Nhưng... không được!"

"Cô yên tâm mọi người đã ngủ cả rồi! Chỉ còn tôi và cô thôi, nếu không đi sẽ không kịp nửa, đừng chần chừ"

"Chị ấy..."

"Đến giờ này rồi còn lo cho kẻ đã hành hạ cô ra nông nỗi này sao?"

Nó thật sự là muốn trốn khỏi đây, nhưng trong lòng lại có chút không nỡ,nó trở nên do dự nhưng đây lại là cơ hội duy nhất có thể giúp nó ra khỏi nơi giam cầm này, dù là ánh mắt đêm trước của cô thật sự rất cô đơn nhưng nó không biết được rốt cuộc cô sẽ trở nên tàn nhẫn lúc nào, nó không dám đặt lòng tin ở cô!
Anh ta không thể đợi liền kéo tay nó, vì vết thương ở chân chưa lành hẳn anh ta phải đưa nó đi bằng xe lăn! Nơi này rất gần với Phùng Gia, nó có hai lối vào, lối Ân hay vào chính là đi từ hậu viên của Phùng Gia, còn lối thứ hai sẽ thông ra ngoài đường lớn gần biển. Anh ta chính là đang dẫn nó đi dọc theo hướng này!
Những vệ sĩ mà cô sắp xếp canh giữ hai lối ra vào đều đã bị hạ thuốc, camera lúc này cũng tắt!
Vì chân nó còn đau không cách nào đi nhanh được, vì đoạn đường từ căn biệt giam kia đi ra biển đường đi hẻo lánh và rồ ghề nên rất khó để đi nhanh!
~~~~~~~~
Lúc này bên Ân cũng đang ăn uống vui vẻ, nhưng lòng cô lại như lửa đốt, cô xin phép ra ngoài, cô nhấc điện thoại lên vào thẳng mục camera nơi giam giữ nó, mọi camera đều không truy cập được, cô có linh cảm không hay, lập tức rời khỏi bửa tiệc, đi thẳng ra xe ra lệnh đến "Căn biệt giam hướng thông ra biển"

[Bách Hợp] Em Là Của Tôi (Ngược H)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ