Câu nói mang đậm sắc thái "tình cảm" vang lên, lại thêm một cử chỉ quá đỗi thân mật khiến gương mặt tái xanh của Jiyeon trở nên đỏ ửng.
Nhịp đập trái tim của Jiyeon bỗng chốc không còn tuân theo quy luật, cứ đập thình thịch liên hồi.
Cảm giác gì thế này? Lần đầu tiên trong đời Jiyeon có một thứ cảm xúc khó tả như thế.
Cả hai phía vẫn không hề có bất cứ một động tĩnh gì, cả không gian lại chìm đắm vào sự yên tĩnh một cách đáng sợ.
Jiyeon cố gắng lấy lại nhịp đập vốn có của trái tim mình, sau đó hít một hơi thật sâu, chiếu ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Myungsoo, gương mặt thoáng ửng đỏ.
- "Thứ anh cần bảo vệ không phải là tôi, mà là chính mình." - Nhìn những vết thương do trận ẩu đả vừa rồi trên người Myungsoo, chợt trái tim Jiyeon lại đập lỗi một nhịp, nhưng vẫn ngang bướng quay mặt sang hướng khác cất cao giọng. - "Anh phải biết quan tâm chính bản thân mình, tôi không muốn mình trở thành gánh nặng cho người khác."
Hình ảnh khi Myungsoo nhẫn tâm kết thúc cuộc sống của tên lúc nãy lại bắt đầu tái hiện trong tâm trí Jiyeon, nhưng Jiyeon cũng không thể trách Myungsoo được... vì vốn dĩ Myungsoo đã mang trong mình tố chất của mafia, luôn đối diện với cuộc sống bằng sự nhẫn tâm và lạnh lùng... và cũng chính Jiyeon là lý do Myungsoo tàn nhẫn giết tên đó không chút do dự.
Nhưng khi ở bên Myungsoo, Jiyeon lại có thể cảm nhận rõ rệt cảm giác an toàn, nhất là khi vị trí của Myungsoo trong tim Jiyeon đã dần đậm sâu hơn theo thời gian.
Myungsoo chỉ yên lặng, đưa đôi mắt màu hổ phách lặng lẽ quan sát người con gái trước mặt, nét mặt thoáng chút thất vọng.
- "Em không phải gánh nặng..." - Myungsoo nói đều đều, đưa đôi mắt khó chịu nhìn Jiyeon. Tại sao cô vợ ngốc này chẳng chịu để ý đến cảm giác của người khác, đôi khi bản tính đó lại khiến Myungsoo cảm thấy hụt hẫng. Khẽ thở dài, Myungsoo tiếp tục nói, cố ý nhấn mạnh những từ tiếp theo. - "... em là vợ anh!"
Thời gian lại bắt đầu trôi chậm lại...
- "Anh ra ngoài đi, tôi cần phải thay đồ." - Câu trả lời hoàn toàn khác xa với chủ đề mà cả hai người đang tranh chấp với nhau từ nãy đến giờ, Jiyeon thực sự chẳng còn tâm trạng mà gây chiến với Myungsoo, gắng gượng ngồi dậy.
Jiyeon đã nói vậy, Myungsoo cũng chẳng muốn nhắc đến chuyện này nữa, từ từ đứng dậy.
Nhưng dáng vẻ nhỏ bé đang cố sức gượng dậy kia khiến Myungsoo cảm thấy hơi bất an, ngay cả một việc dễ dàng như thế mà Jiyeon cũng không thể làm được, xem ra vết thương kia ảnh hưởng không ít đến thể trạng của Jiyeon.
![](https://img.wattpad.com/cover/40566616-288-kdd25fb.jpg)