4. Nhân viên giao hàng xúi quẩy

256 44 21
                                    

***

Draco rất muốn phân trần. Ngay từ đầu cậu không hề 'mất tích'. Rõ ràng là cậu đã chủ động, mạnh mẽ, cực kì bản lĩnh – bỏ nhà ra đi cơ mà!

Ừ thì, Draco chỉ tính bỏ nhà ra đi tầm... ba mươi phút, nhưng tai nạn xảy ra đâu có tránh khỏi. Tuy nhiên cũng may là cậu không có báo trước cho Cha Mẹ thời gian mình quay trở về – như một người đàn ông thực thụ – và họ cũng không nghĩ Draco sẽ thà chịu ra ngoài để người ta ăn hiếp đã đời chứ không quay về ăn sung mặc sướng. Nhiều khả năng họ nghĩ Draco lúc này đã chết trôi ngoài đường luôn cũng nên. Ha! Cười vào mặt họ!

Draco đã sống sót một cách cực kì ngoạn mục và bứt phá với hình dạng mới của mình – ờm, thì nó cũng hơi sai một chút, nếu không muốn nói là rất sai. Nhưng này, ít ra thì cậu vẫn còn sống đúng chứ? Và bên cạnh đó, cậu thích nghi khá tốt với cuộc sống của loài cú, tốt hơn bao giờ hết. Nên chào đằng ấy nhé, tôi là Draco Malfoy và tôi sống vẫn ổn, cảm ơn đã hỏi thăm sức khỏe nha.

Ổn lòi lìa...

Mọi chuyện vốn đã rất dễ dàng với một con cú fake, khi nhiệm vụ mỗi ngày của cậu là đứng đó làm duyên làm dáng, rỉa lông cánh, ăn ngủ ẻ và thỉnh thoảng xui xẻo lắm mới phải làm cú bông cho Harry Potter (chuyện mà, nếu nghĩ kĩ lại thì, thật ra cũng không tệ lắm). Mãi cho tới khi cậu đến lúc cũng phải thực hiện nhiệm vụ của mình – nhiệm vụ đúng đắn của một con cú. Và Draco sẽ không bao giờ ngờ được gói hàng đầu tiên mình được giao lại chính là...

"Mày gửi cái này cho Malfoy giúp tao, được không?" Tất nhiên là Draco không nên quá bất ngờ trước bưu kiện này, khi thằng trai này mới hôm trước vừa hùng hồn tuyên bố sẽ xía cái mũi được chọn của mình vào chuyện của Draco. Một lần nữa.

Draco ngó nghiêng nhìn bưu kiện được buộc trên chân mình. Đó là một tấm thư, cùng một chiếc hộp thon dài được buộc dây quện lại cùng nhau. Và cậu sợ rằng mình biết rất rõ Potter muốn gửi gì cho cậu.

"Đi đi, Prince. Cứ tới Phủ Malfoy trước, và tìm đến đúng Draco Malfoy nhé. Nếu cậu ta thực sự không có ở đó thì... Chà, lúc ấy thì hẵng về lại đây. Nhớ đừng để món đồ lọt vào tay ai khác đấy," Potter thì thầm, và đút cho cậu một miếng bánh treat. Nhưng hỡi ôi, Draco đang ở đây kia mà, sao cậu có thể đi đến phủ Malfoy để tìm... không ai cả được chứ. Draco hậm hực hốc miếng treat vị gà gô và thấy ngon miệng đến lạ, quặp lấy gói hàng rồi bay đi.

Draco đã tính tới chuyện sẽ giả vờ bay rồi chui vào một góc xó xỉnh nào đó để khui món hàng ra xem. Không đời nào cậu sẽ đưa cho Cha hoặc Mẹ, cả mấy đứa bạn cũng không đủ đáng tin để Draco có thể giao lại món đồ quan trọng này. Tuy vậy, khi phóng trên không trung, tất cả những gì Draco nhớ ngay lúc này là mệnh lệnh của Potter khi nó nói: 'Phủ Malfoy'. Thị giác và thính giác của cậu bỗng chốc nhạy bén hơn bao giờ hết, và cậu có thể nhìn xuyên màn mây và những chướng ngại vật để thấy rõ đến tận vài dặm. Cung đường vẽ ra một cách hoàn hảo và rõ nét, như thể đó là tất cả những gì mà cậu cần phải làm lúc này là nương theo nó và mọi chuyện sẽ xong. Bản năng của cậu thôi thúc: hãy bay theo đi!

Draco chao liệng rồi bay theo cung đường ấy, mượt mà và uyển chuyển nhẹ như không. Trên đường đi, cậu có gặp được vài con cú và chúng cũng buông lời chào hỏi: "Chào, đến Phủ Malfoy à?" nhưng cậu không đáp lại gì ngoài một tiếng "Hoo". Cậu tập trung vào nhiệm vụ duy nhất đó trong đầu mình, bầu không khí sượt qua lớp lông của cậu mát rười rượi và sảng khoái làm sao khi mọi chuyện lúc này thật đơn giản và rõ ràng. Cảm giác như bay lượn trên không và điều duy nhất cần phải chú ý là trái Snitch vậy. Draco đeo đuổi cảm giác đó, và rất nhanh, chỉ trong vòng đâu đó chưa tới một giờ đồng hồ, cậu đã đến Phủ – nơi vốn dĩ đã được phù phép cho không xác định được trên bản đồ.

[Drarry] Odd One OwlNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ