Mười một giờ đêm, Yu Jimin tựa đầu vào kính xe, mệt mỏi nhắm mắt, đầu nàng trống rỗng và trái tim dường như đã chết lặng.
Nàng không khóc nổi nữa, Kim Minjeong cứ thế mà đạp nàng rơi xuống vực. Còn gì đau đớn hơn chuyện vừa mới đấy thôi em tỏ lòng yêu thương nàng, và rồi ngay sau đó nàng phát hiện em đang lén lút mở lòng với người khác.
Tin nhắn giữa Kim Minjeong và người kia cứ chạy vòng vòng trong đầu Yu Jimin, nàng không sao thoát khỏi nó. Nàng đã làm con thiêu thân lao đầu vào tình yêu này để rồi đổi lại được toàn lừa dối đắng cay.
Thật ngu ngốc.
"Cháu đã tìm được điểm xuống chưa cô gái?"
Yu Jimin chạy ra ngoài, cứ vô thức lang thang mãi, một lúc sau mới nhớ được đang có nhiều người xung quanh nhận ra mình, nàng đành leo lên chiếc xe taxi đỗ gần đó và yêu cầu tài xế chở mình vòng vòng khắp phố phường Seoul nhộn nhịp. Yu Jimin biết lần này sẽ bị quản lí mắng té tát, thậm chí còn bị phạt quản thúc hoặc trừ lương, nhưng nàng chẳng còn tâm trạng nào quan tâm đến chuyện này nữa.
Yu Jimin không nói điểm đến, vì giờ nàng có còn bến đỗ nào đâu. Cũng chẳng thể về nhà, bố sẽ không vui khi thấy đứa con gái nhỏ từng thề thốt đã yêu đúng người giờ lại xuất hiện trong bộ dạng thiểu não như thế này.
"Chú cho cháu đến cầu sông Hàn."
Nàng bỗng muốn nhảy từ trên cầu xuống dòng nước chảy xiết bên dưới, biết đâu nàng lại được hóa kiếp thành người, được lần nữa mang cái tên Yu Jimin và bắt đầu sống một cuộc đời khác. Nàng chẳng muốn gặp lại Kim Minjeong.
Yu Jimin tự giật mình với suy nghĩ của mình, dạo này cái chết dễ dàng hiện ra trong đầu nàng quá. Chính nàng cũng bị nó dọa sợ.
"Được rồi, nhưng hứa với chú cháu sẽ không uống quá nhiều đồ có cồn và bạn trai sẽ đưa cháu về đây nhé!"
Yu Jimin bật cười, Kim Minjeong còn chẳng thèm gọi cho nàng một cuộc.
...
"Cậu về rồi à, ơ, có chuyện gì đấy Jimin?"
Uchinaga Aeri vội vàng bỏ chai nước ép xuống bàn, chạy tới đỡ lấy Yu Jimin như cái xác không hồn đang đứng tựa vào cửa.
Nàng đã dặn lòng rằng khi trở về sẽ cố làm ra vẻ bình thường nhất có thể, để không ai biết rằng nàng đã chết nửa linh hồn. Vậy mà chỉ vừa thấy đôi converse đen của em đặt trên kệ giày, nàng đã chẳng thể chịu được cơn đau vừa dịu xuống giờ lại dội đến.
"Cậu và Minjeong cãi nhau sao? Chiều nay em ấy nói với tớ đến chỗ cậu mà, sao bây giờ chỉ có mỗi cậu về đây?"
"Em ấy chưa về sao?"
Uchinaga Aeri lắc đầu, bối rối lau đi nước mắt lăn trên má bạn mình. Cô dìu Yu Jimin đi vào trong, cho nàng mượn đỡ vai mình làm chỗ dựa để yên tâm mà vùi vào cơn đau.
Yu Jimin rất ít khóc, nhưng mỗi lần khóc đều vì một lí do duy nhất, là Kim Minjeong.
Tình yêu trong bóng tối của hai người không hề vững chắc, gió nổi lên liền lung lay theo gió, mưa kéo tới liền ướt nhẹp cùng mưa, trải qua rất nhiều lần cãi vã và tổn thương, người ngoài nhìn vào thấy mối quan hệ từng khó khăn vun đắp giờ chỉ còn là những mảnh yêu chắp vá không thành hình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Enchanted | jiminjeong |
FanfictionPlease don't be in love with someone else Please don't have somebody waiting on you...