Chương 7: Thay đổi

1.1K 73 10
                                    


Sau khi bảo bối nhà mình đậu vào trường đại học như mong muốn, Đình Trung đã bí mật mua một cặp nhẫn đôi tự tay đeo cho vợ nhỏ trong lúc ăn tối. Buổi sáng hôm sau liền cùng cậu đi đăng ký kết hôn làm Bảo Nam cười tít mắt cả ngày hôm đó. Tình cảm của cả hai ngày càng nảy nở, hắn dần cưng chiều vợ nhỏ nhiều hơn sủng nửa kia lên tận trời. Nhờ đó mà cậu luôn làm hắn không khỏi muộn phiền với mấy trò vặt của mình, được thương nhiều hơn chính là cũng bị đánh nhiều hơn !

Ở thời đại này hạnh phúc không dễ dàng tìm kiếm hay bền lâu mãi mãi, con người cũng sẽ có lúc thay đổi mà không ai hứa trước được điều gì.. Dạo này anh chồng cứ vùi đầu vào công việc, về đến nhà đã ngồi vào bàn gõ máy, chẳng thèm quan tâm gì đến vợ yêu làm Bảo Nam cực kỳ tủi thân. Mặc dù cậu biết hắn đang cố gắng vì cuộc sống của cả hai nhưng dạo này anh chồng cứ đi sớm về khuya. Bảo Nam có nũng nịu đòi đi chơi cũng bị mắng là trẻ con, cậu đang hoài nghi có phải tình cảm của anh dần nhạt đi rồi không..

"Ăn lẹ đi! Nghĩ gì mà đờ đẫn cả người ra vậy ?"

"..."

"Thôi tiết 3 em mới học thì lát bắt xe đi! Anh lên công ty trước kẻo trễ."

"Ơ !? Đình Trung !!.."

"Tối nay anh về muộn, em nhớ ngủ sớm đừng chờ anh. Ăn gì thì cứ đặt, tiền đều ở trong thẻ !"

Cửa vừa đóng, Bảo Nam đã cúi gằm mặt, nước mắt trên khoé mi lần lượt thi nhau rơi xuống chảy dài hai bên gò má. Vừa tháng trước còn cùng nhau đi đăng ký kết hôn, chính hắn đã hứa sẽ làm cho cậu thật hạnh phúc vậy mà bây giờ dửng dưng đi suốt cả ngày, đến vợ nhỏ ở nhà cũng chẳng thèm để tâm. Cậu hận lúc trước bố mẹ ép hôn bản thân lại không phản đối đi chấp thuận làm theo sự sắp đặt.

Đến cuối cùng Bảo Nam vẫn phải xách thân đi học với buồn tủi nặng trĩu trong lòng. Lên đại học tuy không cùng trường với thằng bạn thân là Đức Duy nhưng cậu với y vẫn thân thiết như trước. Cậu đang ngồi nghe giảng viên trên bục giảng thuyết trình thì màn hình điện thoại sáng lên hiện dòng thông báo, là tin nhắn từ Đức Duy.

Tối nay hẹn nhau 7h ở quán cũ ! Tao giới thiệu cho mày người quen ở đó.
Bảo Nam định từ chối vì nhớ đến mấy lần dạy dỗ của Đình Trung, nghĩ đến tâm trạng hôm nay không được vui, anh chồng đêm nay cũng về muộn. Cậu không nghĩ nhiều liền đồng ý rồi tập trung bài giảng. Buổi học kết thúc, cậu một mình về nhà tiện ghé ngang quán cơm trên đường mua đại vài món. Cảm giác một mình dần dà đã quen, đồng ý đi đến quán bar chính là hôm nay cậu muốn xả hết mọi ưu muộn của những ngày qua.

Bảo Nam không nhắn cho Đình Trung câu nào, cậu tắt hết thông báo rồi bước chân vào nơi truỵ lạc . Con người ta đôi khi tìm đến rượu bia không phải vì sở thích hay gì khác, đơn giản là muốn quên đi những cay đắng thực tại mà bản thân không cách nào trốn thoát được. Bảo Nam say đến không biết trời đất, bản thân mình không còn tỉnh táo để nhận thức, càng không phải vướng bận bất cứ thứ gì khiến cậu chỉ muốn chìm sâu vào vị cay nồng của rượu vang tê dại nơi đầu lưỡi.

[Huấn văn] Cuộc sống hàng ngày của đôi gà bôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ