2. miss

194 10 0
                                    

nagireo - miss
[open ending]

𝑅𝑒𝑜

Tớ thích một người, cậu ấy tên là Nagi Seishiro. Tên đẹp nhỉ? Tớ cũng muốn có một chuyện tình đẹp như tên cậu ấy vậy thế nhưng có lẽ rằng nó quá tầm với của tớ mất rồi. Nagi rất nổi tiếng, thật sự rất nổi tiếng. Mỗi lần cậu ấy đi vào căn tin trường thì sẽ có cả đống cô gái đi theo, trong đó có cả tớ nữa nhưng có lẽ cậu ấy sẽ chẳng bao giờ nhận ra. Hay cả khi cậu ấy có những trận bóng đá ở dưới sân trường, lẻ loi đâu đó sẽ có ánh mắt của tớ dõi theo, âm thầm lặng lẽ.

Cũng vì cậu mà ngày nào tớ cũng đến sớm chỉ để có thể lén lút trao đi những lon nước chanh xen lẫn tình yêu của tớ thế nhưng cậu chả bao giờ uống nó cả. Chưa bao giờ. Cậu thấy nó nhưng rồi lại vứt sang cho người khác uống, trong tâm hồn tớ trào lên những nỗi buồn mang mác nhưng lại chẳng thể biểu hiện ra. Hay cũng vì cái tên Nagi mà tớ đã phải viện cớ không hiểu bài chỉ để hỏi người sau lưng cậu, miệng thì sẽ hỏi bài nhưng ánh mắt vẫn không thể dời đi tấm lưng vững chãi của cậu. Và vì chỉ có thể đi ngang cậu mà tớ đã phải đi qua đi lại một chỗ rất nhiều lần, chỉ có thể dễ dàng đối mặt với nhau hơn, nhìn cậu dễ hơn một chút nhưng trong đó vẫn mang trong mình hi vọng rằng cậu có thể đáp lại ánh mắt ấy. Nhưng biết sao đây, một giây cũng chẳng thể thu được đôi mắt của cậu nhìn tớ. Chúng ta cứ thế đi ngang nhau mà chả một câu chào hỏi hay một cái nhìn liếc nhau.

Hôm nay là cuối năm lớp 12, cuối năm thanh xuân của chúng mình. Cậu sẽ không biết được rằng tớ đã thức đêm gấp những ngôi sao chứa đầy những câu chữ yêu thương tớ dành cho cậu đâu. Gạt bỏ đi những sự nhút nhát, tớ cuối cùng cũng bắt chuyện được với cậu.

"Nagi à, tớ tặng cậu này"

"Hửm, cái gì vậy"

"À là mấy ngôi sao vu vơ ấy mà, tại tớ rảnh quá, cậu nhận nhé"

"Ừm cảm ơn cậu"

"Vậy vậy tớ về đây, tạm biệt cậu"

Tớ sợ rằng những vết ửng hồng trên má tớ sẽ làm cậu nhận ra hay ánh mắt không dám nhìn thẳng của tớ sẽ cho cậu thấy rằng tớ thích cậu nên đã nhanh chóng gom những gì có trên bàn vào cặp rồi bước ra khỏi lớp, khỏi trường, khỏi tình cảm của tớ. Tuy cặp hôm nay có nặng hơn bình thường nhưng tớ cũng chả muốn quan tâm, thứ tớ để tâm bây giờ rằng liệu cậu sẽ giữ những ngôi sao ấy hay là vứt nó đi như cách cậu vứt những lon nước của tớ vậy, vứt đi tình cảm của tớ dành cho cậu. Tớ lắc đầu nhẹ nhắc bản thân không được nghĩ đến nữa, dù sao hai chúng ta cũng sẽ không bao giờ gặp lại nhau vì..tớ sắp du học rồi. Và có lẽ sẽ không bao giờ trở về nữa, có lẽ bắt đầu một cuộc sống ở một thế giới xa lạ sẽ tốt hơn cho tớ.

❝𝐍𝐚𝐠𝐢❞

T

ôi thích một người, cậu ấy tên là Reo Mikage. Nghe quen nhỉ? Ừm thiếu gia nhà Mikage đấy, nghe xa vời quá nhỉ. Tôi cũng nghĩ thế đấy, tôi thích cậu ấy từ cái nhìn đầu tiên và đừng hỏi vì sao tôi không tiếp cận cậu ấy. Cậu ấy có quá nhiều vệ tinh xung quanh, cậu ấy tài, cậu ấy giỏi, cậu ấy đẹp thế thì lý do nào cậu ấy lại chú ý đến tôi. Tôi rất lười, lười ăn, lười đi nhưng vì cậu ấy tôi vẫn cố gắng xuống căn tin đều đặn chỉ để có thể nhìn thấy cậu ấy đang cười đùa với bạn của cậu ấy trong đám đông. Cậu ấy cười rất xinh thế nhưng nụ cười ấy chẳng thuộc về tôi. Vì nghe thấy cậu ấy thích đá bóng mà tôi đã siêng năng tập đá dưới sân trường chỉ để có thể thu lại được ánh nhìn của cậu ấy thế nhưng tìm mãi tìm mãi tôi lại chả thể thấy cậu ấy ở đâu cả.

nagireo | oneshotNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ