NULL

1K 45 0
                                    

Trời đổ sang Thu, Seoul như được khoác lên chiếc áo rực rỡ bởi sắc vàng từ những hàng cây ngân hạnh hai bên đường. Dòng người trên đường phố cũng đã tấp nập từ sớm...

7h sáng.

Trong cái tiết trời đã bắt đầu se lạnh như vậy, trong một căn phòng trọ nhỏ, cậu sinh viên còn đang cuộn chăn kín người mải mê ngủ.

Tút...tút...

Tiếng nhạc chuông điện thoại đã vang được một hồi liên tục. Người trong chăn lúc này đã bị tỉnh bởi tiếng chuông dai dẳng kia. Cậu ngóc đầu ra khỏi chăn, xoay người nằm úp, mắt nhắm mắt mở, giơ một tay lên chiếc kệ trên đầu giường, với lấy điện thoại vuốt nút nghe, cất lên tiếng giọng ngái ngủ:

- Aloo?

- Seok Woohyun, cậu còn chưa dậy sao? Hôm nay là tiết của thầy Yangdong đó. Thầy hay điểm danh lắm đó, mau dậy và vác xác đến trường đi.

- Uh, uhm, ok, mình sẽ đến ngay

- Nè mau lên đó, à mà còn có chuyện này mình muốn nhờ...

Chưa kịp nghe hết câu mà người bạn đầu dây bên kia nói nốt, Woohyun đã thả lỏng hai tay ra khỏi giường, tranh thủ nhắm mắt thêm ít phút nữa để cố xua đi cơn buồn ngủ.
7h50.

- Ôi trời sẽ muộn mất!

Bóng dáng cậu sinh viên vừa than thở vừa vội vội vàng vàng xỏ giầy, đóng cửa phòng trọ. Mái tóc vàng hơi rối có vẻ chưa được chải chuốt cẩn thận, miệng ngậm một lát bánh mì hớt hải chạy đến trường.

Có lẽ mọi người sẽ tưởng tượng tới một cậu chàng sinh viên vừa lười biếng vừa không biết chăm chút ngoại hình. Nhưng thực tế, Seok Woohyun cậu lại là một tân sinh viên khá nổi tiếng ở trường đại học Seoul. Với danh hiệu Thủ khoa đầu vào của khoa quản trị kinh doanh đại học Seoul đã đủ để hầu hết các sinh viên tại khoa biết đến cậu. Thêm vào đó là vẻ ngoài thư sinh, nét đẹp ngọt ngào của cậu cũng khá nổi tiếng với cả nhiều bạn nữ lẫn nam trong khoa.

Dù chỉ mới là tân sinh viên vài ba tháng, nhưng hiện tại Woohyun cũng đương là ban chủ nhiệm của câu lạc bộ múa đương đại vì niềm đam mê nhảy múa đã có từ hồi nhỏ của cậu. Và một phần lý do mà cậu lựa chọn CLB này vì nó có khá ít thành viên, CLB cũng không yêu cầu phải gặp mặt hay có quá nhiều hoạt động.

Bởi vì ngoài việc học ở trường, Woohyun cũng phải đi làm thêm vào mỗi buổi tối nữa. Ba mẹ cậu đã mất từ khi cậu còn chỉ là một đứa trẻ chưa biết sự đời. Vì vậy tuổi thơ của cậu gắn liền với hình ảnh ông bà ngoại nơi vùng đảo Jeju. Ông bà tuy không phải khá giả gì, nhưng cũng cố gắng nương tựa vào nhau, dựa vào nghề đánh bắt hải sản mà nuôi dạy cậu tới trưởng thành như ngày hôm nay.

Woohyun còn nhớ mãi cái ngày mà cậu đậu vào đại học Seoul, ông bà cậu đã tự hào tới mức đi khoe cháu trai mình với khắp làng trên xóm dưới. Đáng ra cậu cũng rất vui mới phải, nhưng cậu lại nghĩ rằng có lẽ mình không thể trụ tại thủ đô tấp nập như Seoul được. Ông bà cậu cũng đã có tuổi, họ đã quá vất vả để nuôi nấng cậu tới ngày hôm nay rồi, thế nên cậu không thể bắt ông bà phải lao lực hơn nữa khi cậu vào đại học. Biết được nỗi lo của cậu, ông bà cậu đã dúi vào tay cậu một bọc tiền trước ngày cậu lên Seul nhập học. Nhìn những tờ tiền nhăn nhúm trong tay, cậu đã ôm ông bà mình mà bật khóc. Vì cậu hiểu, vì để mình yên tâm nhập học mà ông bà đã cố gắng dành dụm từng đồng tiền một cho mình. Cậu yêu và biết ơn ông bà mình rất nhiều.

WoongMatt| Chìm sâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ