chương 49

76 6 0
                                    

YoonGi lúc này mới hiểu ra, từ nãy đến giờ mình đã suy nghĩ lung tung quá rồi.

"Anh Yu-jun và thư kí Lee...đã kết hôn sao?" Cậu kinh ngạc hỏi.

Hắn nhìn đồng hồ trên tay, đáp: "Ừ. Hai người họ yêu nhau từ lúc ở trong nước rồi, sang đây tôi với trợ lý Bang hối thúc mãi mới chịu kết hôn."

"Cô ấy...có thai sao?" YoonGi vẫn muốn nghe hắn xác nhận một lần nữa.

"Phải, đã hơn 7 tháng rồi. Trước đây tôi luôn nhờ cô ấy chiếu cô Ji-woo giúp, bây giờ cô ấy không tiện lắm nên đành tự mình chăm sóc. Tuy rằng Jumi - vợ trợ lý Bang bảo tôi đưa cậu bé sang cho cô ấy chăm, nhà cô ấy sát cạnh nhà của Yu-jun và thư kí Lee, nhưng cô ấy có hai đứa con, còn mở lớp dạy đàn cho trẻ em nữa, tôi thấy khá bất tiện nên từ chối." Hắn nói, tiện thể kể luôn về tình hình của những người đã theo anh sang đây.

Cậu nghe thế thì mọi khúc mắc trong lòng đều được giải, cho nên cao hứng quá mà bật ra câu đã muốn hỏi từ lâu: "Thế vợ anh đâu, sao cô ấy không chăm Ji-woo?"

jimin nghe thấy thế thì ngẩng lên nhìn cậu, nhìn rất lâu. Sau đó thật chậm rãi nói: "Tôi vẫn chưa kết hôn."

Mắt Yoongi mở thật to, cậu mấp máy môi hồi lâu mới hỏi được: "Thật...thật ạ?"

Hắn chỉ gật đầu, không nói gì thêm, cũng không nhìn cậu.

Thật ra ngay từ đầu cậu đã để ý ngón tay của hắn, không có nhẫn. Dù rằng có rất nhiều lí do khác nhau để người kết hôn rồi vẫn không đeo nhân, nhưng cậu vẫn cô chấp bám víu lấy cái phao ấy, để tự cho mình một chút hi vọng. Giờ hi vọng đã thành sự thật, cậu vui không nói nên lời.

"Vậy...Ji-woo..."

"Là con của Sung-hyun." jimin không đợi cậu nói hết đã trả lời.

"Sao ạ?" Cậu cực kì ngạc nhiên

Hắn đáp: "Chuyện này rất dài. Vào lúc tôi sang đây được gần một năm, ngày nọ đột nhiên có một cô gái mang thai đến tìm tôi. Cô ấy vừa thấy tôi đã khóc, khiến mọi người xung quanh hiếu kỳ nhìn. Tôi đành đưa cô ấy vào nhà mình, bảo cô ấy kể chuyện gì đã xảy ra. Cô ấy nói rằng lúc còn ở trong nước đã yêu thầm Sung-hyun, cô ấy lớn hơn nó 2 tuổi, là đàn chị. Không lâu sau, Sung-hyun sang Mỹ, nhưng trái tim cô ấy vẫn luôn dành cho nó. Cô ấy bảo đã cố giành được học bổng để sang đấy du học, nhưng nước Mỹ mênh mông, tận khi cô 22 tuổi, lúc ấy cùng bạn bè đi ăn mừng sau lễ tốt nghiệp, vô tình nhìn thấy nó ở quán bar. Khi ấy em tôi mới 20 tuổi, thời điểm này nó sống rất phóng túng. Trước đó nó đã về nước giúp anh điều hành chi nhánh công ty, nhưng vì việc học nên nó luôn trở lại đây."

YoonGi chăm chú lắng nghe, lúc hắn dừng lại, cậu hỏi: "Vậy sau đó thì sao?"

Yoongi nhìn cậu, nói: "Sau đó cô ấy lợi dụng lúc Sung-hyun đi toilet, liền theo vào. Lúc này nó cũng đã say lắm rồi, nó vào toilet nôn xong thì lảo đảo ra ngoài, cô ấy mới đỡ nó ra khỏi quán bar, thuê phòng khách sạn, rồi lợi dụng lúc đó gạo nấu thành cơm. Khi tỉnh dậy, Sung-hyun cho rằng cô ấy làm nghề bán thân nên để lại ít tiền rồi đi. Sau đó vài tháng, cô ấy chuẩn bị về nước thì phát hiện đã mang thai, nhưng ngay từ lúc cô tỉnh lại ở khách sạn đã hoàn toàn không biết làm thế nào để liên lạc với nó rồi. Cùng lúc đó công ty có việc gấp, Sung-hyun không trở lại trường, khi cô xin được số điện thoại từ bạn bè của nó thì luôn là không gọi được. Chờ đợi trong vô vọng mãi đến khi cô ấy mang thai đến tháng thứ 8, liền nghe bạn bè của nó chỉ điểm rằng, tôi là anh trai của Sung-hyun, cô ấy lập tức đến tìm."

"Sao cô ấy không về nước luôn, dù sao ở trong nước cũng có ba mẹ chiếu cô mà?" YoonGi hiểu rõ, một cô gái mang thai một mình ở đất khách quê người rất khổ cực. Nhưng mang về nhà biết đâu ba mẹ sẽ bảo bọc, vẫn tốt hơn một mình.

"Sau khi mọi chuyện xảy ra khoảng vài tháng thì ba mẹ cô ấy gọi về, bảo cô ấy kết hôn với một người bạn, là thanh mai trúc mã với cô ấy, đã yêu cô ấy từ lâu rồi. Tuy rằng cô ấy chỉ yêu em tôi, nhưng cũng thừa biết nó không yêu mình, mà cái thai đã hơn ba tháng, trở về thì không được, mà phá bỏ cũng không xong, vì vậy cô ấy cứ thế mà đi tìm Sung-hyun trong vô vọng. Khi tìm đến tôi, cô ấy bảo rằng sau khi sinh xong sẽ về nước, muốn nhờ tôi giao đứa bé cho Sung-hyun, nhưng tự mình ra cốt nhục của nó cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Cô nói rằng sau này đừng cho đứa bé biết cô là mẹ nó, nhưng tôi thấy cô rất thương đứa bé, liền sai người tìm ảnh của cô, đợi Ji-woo lớn lên sẽ cho nó xem, để biết mẹ mình là ai. Tên đứa bé cũng là do cô ấy đặt.

"Thời điểm ấy anh có liên lạc với Sung-hyun không?" Cậu thắc mắc.

"Có, nhưng nó luôn rất bận. Mãi đến khi nó trở lại Mỹ để thi cử thì đứa bé cũng đã đầy tháng rồi. Lúc nói ra chuyện này, nó luôn không tin, đến khi xét nghiệm ADN thì nó không còn gì để nói nữa. Tuy vậy, nó bảo tôi hãy nuôi đứa bé giùm, bởi thời điểm đó nó và Ju Yeong đã xác định quan hệ. Nó tha thiết khẩn cầu tôi đừng cho ai biết chuyện này, bởi nếu Ju-Yeong biết được sẽ đau khổ, nó phụ anh ta quá nhiều lần, không muốn lại tiếp tục làm tổn thương nữa. Tôi dù sao cũng đã li hôn, chỉ có một mình, nuôi đứa nhỏ tiện hơn. Thế là tôi nhận nuôi Ji-woo." Hắn đơn giản kết thúc mọi chuyện.

"Anh định...không kết hôn nữa thật sao?"

Tuy trên môi hắn mỉm cười, nhưng nhìn kĩ thì nụ cười này tràn đầy chua xót và bi thương. Hắn chậm rãi nói: "Trên đời này tôi chỉ yêu duy nhất một người, nếu không cùng người ấy đứng trên lễ đường, tôi vĩnh viễn sẽ không kết hôn với ai khác."

Cậu ngẩn ra. Trong giây phút ấy, cậu có cảm giác mình bị giam hãm vào trong bóng tối. Những đau khổ cùng thất vọng của người ấy như một chiếc lồng giam, xung quanh là bóng tối tràn ngập bi thương tiếc hận, khiến cậu đau đến mức hít thở không thông. Thì ra là vậy, người ấy vẫn ở đó, vẫn chìm đắm trong khổ đau triền miên. Mọi thứ chưa bao giờ chấm dứt.

"Em và cô ấy sao lại li hôn?" Đúng vào lúc cậu định thổ lộ lòng mình, Jimin đã hỏi câu này.

Cậu đành cười ngượng. "À...bọn em có rất nhiều lí do. Nhưng lí do lớn nhất có lẽ là vì chuyện con cái. Cô ấy không thể sinh con. Còn xác suất của em...cũng rất thấp."

"Vậy nên hai người li hôn?" Hắn hỏi rất nhẹ nhàng, không hề kích động, tựa như đang hỏi chuyện một người xa lạ nào đó.

"Sau khi phát hiện ra chuyện ấy, bọn em cũng không có xung đột. Nhưng hai năm sau đó thì...haizz, nói chung vẫn phải kết thúc." YoonGi cuối đầu tự giễu, không muốn kể chi tiết những gì đã xảy ra.

"Em có buồn không?"

Cậu ngẩng lên, mỉm cười: "Không. Em cảm thấy kết thúc mới chính là điều mà em nên làm từ lâu, là sự giải thoát."

"Giống với lúc chúng ta li hôn sao?"

Khi hắn nói ra câu này, không khí trong lòng đông đặc lại. Cậu tự như bị đóng băng, không mở miệng nói được câu nào nữa. Rõ ràng chính cậu muốn nói không phải, nhưng tại sao lại không thể nói?

[ᴍɪɴɢᴀ] ʏᴇ̂ᴜ ʟᴀ̂̀ᴍ ᴄᴜ̛ᴏ̛́ɪ sᴀɪNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ