1

119 5 0
                                    

*Không tìm thấy raw, edit dựa trên convert, không chính xác từng chữ.

*Không thích vui lòng click back.

Âm dương liêu Bình An kinh, ánh hoàng hôn quét qua hành lang uốn khúc, để lại những khoảng bóng mờ trên bức chạm khắc phức tạp.

Khoác trên mình thú y bạch hạc màu chàm, Tình Minh mới từ trong cung ra, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi. Vừa ra, đã bị quan Âm dương đầu gọi lại.

Ông vuốt chòm râu trắng xám nhìn gương mặt hờ hững của Tình Minh, đột nhiên lên tiếng: "Tình Minh, chuyện này nên làm sao cho phải? Đây là âm dương sư thứ hai chết một cách quỷ dị như vậy rồi..."

Nói đoạn, ông lấy khăn tay lau mồ hồi lấm tấm trên trán.

Dù Thiên hoàng đã phái người điều tra hung thủ, nhưng hai âm dương sư mới mất này năng lực cũng không nhỏ. Vậy nên không khỏi dấy lên sự lo sợ trong liêu.

Tình Minh không tập trung lắm, ngây ngẩn đưa mắt hướng về tàng thư các phía xa. Viền đỏ nơi đuôi mắt dưới ánh chiều tà lại càng thêm nổi bật, cực kì xinh đẹp.

"Ta đã kiểm tra vết thương của họ. Nguyên nhân cái chết là một loại cổ thuật."

Tình Minh gõ nhẹ quạt giấy trong tay, chậm rãi lên tiếng. Lời nói ra lành lạnh như hoa tuyết bên tai.

"Loại chú thuật này gọi là Trùng Độc, lợi dụng nhược điểm của họ mà tạo ra ảo cảnh, khiến người trúng độc rơi vào ma tâm, không tự thoát ra được rồi tuyệt vọng mà chết."

"Vậy mà là tự sát..."

Trong tưởng tượng của Âm dương đầu đại nhân, kẻ mặc áo đen đứng sau màn bỗng chốc biến ảo thành con mãnh thú, há cái miệng to như chậu máu, khiến ông không khỏi run lên, trong lòng cũng bắt đầu thấy sợ:

"Phàm là con người thì đều có điểm yếu, hơn nữa âm dương sư trong liêu đều là người tài ba được tuyển chọn trên toàn quốc, vậy mà cũng không thoát nổi loại chú thuật từ cổ chí kim này. Vậy làm sao mới phải đây?"

"Tình Minh, nhìn đi nhìn lại cả Bình An kinh cũng chỉ có ngươi mới có thể xử lý vụ án này... Chẳng nhẽ ngươi muốn nhìn đồng môn cứ liên tục chết đi như thế sao?"

Ông nắm lấy tay áo Tình Minh đầy khẩn thiết. Nhưng y thì vẫn bình tĩnh như cũ, tựa như thần tiên, bất cứ lúc nào cũng có thể cưỡi gió mà đi.

"Chẳng có vô duyên vô cớ hận..."

Y khẽ nói đầy suy tư.

Lúc Tình Minh về tới đình viện, một con bươm bướm vỗ cánh đáp xuống vai y, nhỏ giọng thì thầm:

"Bác Nhã đại nhân đã đến từ sớm, đang luyện bắn cung ở bên kia."

Nguyên Bác Nhã thấy Tình Minh trở về bỗng giật mình, mũi tên liền mất phương hướng, bay chệch ra khỏi bia, cắm ở trên cây.

"Tình Minh, ngươi nghe dân gian đồn có yêu quái giết chết âm dương sư chưa? Đã chết hai người rồi đấy!"

Bác Nhã không nhịn được mà cảm thán.

Tình Minh thong thả ngồi trên sàng, con bướm kia cũng biến thành thiếu nữ xinh đẹp mặc áo tím, cúi người từ tốn châm trà cho Tình Minh, nàng cười nói:

[TảoTình] Đoạt mộng lệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ