8

48 3 0
                                    

*Không tìm thấy raw, edit dựa trên convert, không chính xác từng chữ.

*Không thích vui lòng click back.

Tình Minh bị Ngọc Tảo Tiền vác trên vai, đầu óc mụ mị vì bị dốc ngược, không biết mũ cũng rơi ở chỗ nào trong rừng, mái tóc bạc bay tứ tán trong gió. Vết thương trên người đau đớn theo từng bước chân của Ngọc Tảo Tiền.

Ý thức lúc thì tỉnh táo, lúc lại mơ hồ. Chẳng biết đi được bao lâu, trước khi nhắm mắt còn thấy núi rừng tối đen, mở mắt ra lần nữa đã tới vách núi cao chót vót, phía dưới là vực đen sâu thẳm.

Che phủ chỗ này là những mảng sương mù dày đặc, lạnh thấu xương. Xa xa, nghe có tiếng nước chảy ào ào từ trong núi.

Tình Minh thầm đánh giá sơ qua một lượt, cũng biết dưới vách núi là vực sâu vạn trượng.

Lờ mờ trong sương mù giăng kín, thấy có một sợi xích sắt to chừng cổ tay, nối từ vách núi bên này sang ngọn núi đối diện, ánh trăng và bóng đêm đan xen, phản chiếu trên đó thứ ánh sáng lạnh lẽo, trông nguy hiểm vô cùng.

Tình Minh nghĩ, nếu đi vào nơi nguy hiểm thế này thì khó mà thoát thân, đang định cất lời thì Ngọc Tảo Tiền đã chẳng hề dừng lại mà tiến thẳng về dây xích kia. Giẫm lên đó, tiến về phía trước. Bước chân vững vàng như thể đi trên mặt đất.

"Ta sẽ không theo ngươi tới sào huyệt của yêu quái."

Tình Minh nhìn vực sâu tối om phía dưới, nói khẽ.

Trong lòng Ngọc Tảo Tiền không khỏi giật mình, khẽ thở dài: Cứng đầu thật đấy.

Thế nên hắn lạnh lùng nói: "Lại muốn chọc tức ta. Ném ngươi từ trên này xuống bây giờ."

Tình Minh đón gió lạnh, cất giọng nói tuy yếu ớt nhưng vẫn rất kiên định:

"Nếu muốn cứu ta, không cần mất công như vậy... Đưa ta về Âm dương liêu, giao cho người tên Nguyên Bác Nhã là được."

Chỉ thấy Ngọc Tảo Tiền sững người sau khi nghe lời này, ánh sáng u ám lập loè trong đôi mắt hắn, hắn cười nhạo:

"Nguyên Bác Nhã? Tên đàn ông đi cùng ngươi nhưng trúng Trùng Độc của ta ấy hả?"

Chẳng biết sao trong lồng ngực Ngọc Tảo Tiền bỗng xông lên cảm giác ghen tị khó hiểu.

Phong cách của bản thân từ trước tới nay luôn quyết tuyệt, thậm chí là vô tình và tàn nhẫn, uy thế ngút ngàn, coi trời bằng vung. Giờ gặp phải Tình Minh thì hành động lật lọng, giết rồi lại cứu.

Nếu không biết là con của Cát Diệp, có lẽ Tình Minh đã bị hắn ngộ sát vì coi như âm dương sư bình thường rồi. Với cái tính to gan, ngỗ ngược này không biết đã chết bao nhiêu lần.

Vừa nghe vậy lòng như bùng lên ngọn lửa không tên, Ngọc Tảo Tiền bỗng thả Tình Minh xuống, để y tự đứng trên xích sắt, bản thân chỉ đưa tay đỡ hờ, nói với giọng trêu ghẹo:

"Được, giờ ta để ngươi đi. Ngươi dám đi không?"

Tình Minh cả kinh, vội di chuyển đôi chân run rẩy trên xích sắt, cố gắng đứng vững, đưa mắt nhìn vực sâu dưới chân, tuy gương mặt có phần hoảng loạn nhưng không có vẻ gì là sợ hãi.

[TảoTình] Đoạt mộng lệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ