10

38 3 0
                                    

*Không tìm thấy raw, edit dựa trên convert, không chính xác từng chữ.

*Không thích vui lòng click back.

Một tay Ngọc Tảo Tiền nắm hai cổ tay Tình Minh, tay còn lại chống trên tường, giam y trong không gian nhỏ hẹp giữa vách tường và hắn. Đôi mắt vàng u ám như loé lên thứ ánh sáng lạnh lẽo, chẳng biết rõ cảm xúc ra sao: tức giận, kiêu ngạo hay buồn rầu? Chẳng thể đoán nổi. Khí thế bức người ấy, cảm giác còn giá lạnh hơn cả khi mang mặt nạ.

Gần trong gang tấc, đối mặt với đôi mắt xanh thẳm, bình lặng như nước kia, mọi sự tức giận của Ngọc Tảo Tiền bỗng bay biến. Nghe câu hỏi vừa rồi của y, hắn gằn giọng:

"Sao? Thấy ta rất khủng bố?"

Tình Minh sửng sốt mấy giây, y im lặng.

Ngọc Tảo Tiền sáp lại quá gần, hắn chỉ cần liếc mắt một cái thôi đã toả ra uy thế áp đảo. Tình Minh kinh ngạc, đương nhiên cũng không ngờ rằng gương mặt của Ngọc Tảo Tiền không những không đáng sợ mà còn rất tuấn tú. Thế nên y không nói lời nào, sau đó lại lắc đầu.

"Ngươi có biết cảm giác khi thấy mặt ta thế nào không?"

Ngọc Tảo Tiền để ý thấy Tình Minh tránh ánh mắt mình, đầu hơi nghiêng, vẻ mặt y dần mờ mịt rồi bắt đầu ngẫm nghĩ.

"...Cảm giác ra sao?"

Tình Minh nghiêng đầu đi, nhưng cũng chẳng thấy tí sợ hãi nào, giọng vẫn thong dong, nhẹ nhàng và bình thản. Dù bị Ngọc Tảo Tiền kiềm chặt hai tay, phong thái vẫn cực kỳ thanh nhã.

Từ giây phút Ngọc Tảo Tiền đeo chiếc mặt nạ này lên, coi như tuyên cáo rằng bản thân chẳng còn liên can gì tới thế gian vô tình và đầy tội ác này. Hắn không muốn bất cứ ai thấy mặt thật của mình. Cho dù có thấy cũng không có ngoại lệ. Tất cả đã thành vong hồn.

Mà người trước mắt này, nghe mình bất ngờ hỏi vậy cũng chẳng buồn nhấc mi nhìn. Ở đây mới có mấy ngày mà đã coi trời bằng vung rồi.

Lồng ngực Ngọc Tảo Tiền như bị đè chặt, hắn dùng cả tâm lẫn con mắt để đánh giá sắc mặt Tình Minh, muốn nhìn cho ra chút gì gọi là sợ sệt, nhưng chẳng bắt được gì cả. Vậy nên hắn chẳng thể làm gì ngoài việc tức giận, cất lời:

"Đương nhiên là đều vong mạng."

Ánh mắt Tình Minh hơi dịch đi, không nói gì. Cảm giác bí ẩn mà Ngọc Tảo Tiền mang lại chẳng bởi tháo mặt nạ mà giảm bớt, trái lại càng thâm sâu khó dò.

"Ngươi biết ta không giết ngươi."

Ngọc Tảo Tiền áp càng sát, thổi vào tai Tình Minh. Hắn ngắm nghía gương mặt trắng ngần ấy. Ánh mắt tăm tối đảo qua đôi mắt đẹp đẽ vô ngần, sống mũi, đôi môi của y. Lồng ngực như xông lên cảm giác khó chịu không tả. Hương Lan phảng phất quanh chóp mũi khiến hắn cũng bắt đầu run rẩy.

"Nhưng ta muốn chút bồi thường..."

Con ngươi hắn tối sầm, trong đầu như có tiếng nổ ầm ầm. Trong giây lát, tựa như mất khả năng suy nghĩ mà càng dùng sức, siết chặt cổ tay Tình Minh. Hắn cúi người, hướng thẳng tới đôi môi mỏng nhợt nhạt, thiếu huyết sắc kia, định hôn xuống. Khoảng cách giữa hai môi chưa tới nửa tấc.

[TảoTình] Đoạt mộng lệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ