*Không tìm thấy raw, edit dựa trên convert, không chính xác từng chữ.
*Không thích vui lòng click back.
Trời khuya đen tuyền, tô điểm vài ngôi sao lấm tấm. Tình Minh và Bác Nhã đạp trên ánh trăng bạc trở lại đình viện. Lúc tới nơi, Mật Trùng bay tới, ghé vào tai y:
"Ếch tiên sinh kia uống say, chợp mắt một lúc sau đó nhảy đi mất rồi đại nhân."
Tình Minh gật đầu tỏ ý đã rõ, ngồi xuống bồ nệm, hớp một hớp rượu. Y gọi Mật Trùng mang cho mình một thanh đoản đao, chẳng nói chẳng rằng, ngồi tước vỏ ống trúc.
Bác Nhã ngồi đối diện thấy khó hiểu, không khỏi tò mò đặt câu hỏi:
"Tình Minh, ngươi đang làm gì đấy?"
Tình Minh ngẩng đầu, y đưa tay lên môi, ra hiệu ra Nguyên Bác Nhã im lặng, lại cúi đầu, chăm chú tước cái ống trúc kia.
Y cầm vỏ thân màu xanh, dài và mảnh, chỉ về phía vai Bác Nhã. Hoá ra trên vai hắn có một con đom đóm đang ngủ, ánh lên ánh sáng màu lục lấp lánh. Tình Minh đọc một câu thần chú, khi vỏ trúc chạm đến con đom đóm kia, ánh sáng xanh lục đẹp đẽ tiêu tan, chỉ còn lại con sâu bướm đang giãy dụa muốn bay đi. Nhưng nó như bị dính chặt vào vỏ thân, chẳng mấy chốc chỉ còn cái xác hôi đen.
"Á, đây là gì thế?" Bác Nhã trợn mắt há mồm.
"Mấy trò vặt vãnh của Đạo Mãn đại nhân thôi."
Tình Minh từ tốn đáp lời, đôi môi mỉm cười cong cong, xinh đẹp tuyệt trần.
"Ngài ấy định lẻn vào phủ của ta, nghe trộm hai ta nói chuyện."
"Trời ơi, sao hai người vẫn cứ như oan gia thế?"
Bác Nhã khoanh tay, hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ. Đúng là không thể tin được, không ngờ quà gặp mặt đầy mới lạ Đạo Mãn tặng Tình Minh đêm nay lại còn ẩn giấu huyền cơ thế này.
"Không phải như thế đâu..." Tình Minh nghe hai chữ oan gia, chẳng biết sao lại nghĩ tới ai đó, đôi mắt trong veo của y lại như dậy sóng. Tình Minh nhìn chiếc mặt mạ bên cạnh ngơ ngẩn. Cứ có cảm giác vừa lạ vừa quen, có vẻ như những chuyện diễn ra gần đây đều có liên quan tới nhau nhưng manh mối lại rời rạc, chẳng thể nào xâu chuỗi.
"Có một số việc, ngài ấy vẫn luôn muốn vượt ta."
Tình Minh thản nhiên nói, giờ lòng cũng rõ tại sao Âm dương đầu đại nhân cứ hỏi mình có mất trí nhớ thật không.
"Đạo Mãn đại nhân thấy việc ta mất tích rất kì lạ, ngài ấy rất hứng thú với chuyện này, muốn thấy tận mắt thủ phạm thực sự."
Tình Minh khẽ tiếng lẩm bẩm, giọng nói như hoà vào gió lạnh. Y tiện tay đan cái vỏ trúc thành một con ếch.
"Phải rồi, Tình Minh, không biết ngươi có để ý không. Sau khi ngươi mất tích, yêu quái kia không xuất hiện với làm hại âm dương sư nữa." Bác Nhã đầy suy tư.
"Ta nhớ ngươi nói nó dùng Trùng Độc thuật nên hẳn là hồ yêu."
Tình Minh không nói gì. Đan xong con ếch, y thả nó xuống sàn. Ấn nhẹ một cái, con ếch kia bắn lên, nhảy rất xa.

BẠN ĐANG ĐỌC
[TảoTình] Đoạt mộng lệnh
FanficGiữa quá khứ thống khổ và khát vọng hướng về ngươi. Tình Minh, hãy nói cho ta biết, ta nên làm gì đây...? Tác giả: Tôm hùm đất https://xiaolongxia044.lofter.com