Sáng sau buổi đêm bất ổn ở thư viện, Aaron đã chính thức giới thiệu thành viên mới của đoàn với mọi người. Snoala Y. Windy, người được giới thiệu là một nữ chiến binh đầy mạnh mẽ dù chỉ còn một cánh tay.
Thường thì nếu có một chấn thương ảnh hưởng trực tiếp đến việc chiến đấu và sinh hoạt như thế, thì người đó sẽ được rời khỏi tiền tuyến để lui về hậu phương. Nhưng Snoala lại được giới thiệu và và bình đoàn du mục. Cùng đội với Ỵuki, Olga và Rina. Là tổ đội gần một trăm người, khoảng một phần ba thành viên của đoàn tuần du phương Bắc chuyên về việc đứng ở tiền tuyến và chiến đấu.
Tất cả đều là những chiến binh mạnh mẽ, và cũng có những thành phần hoàn toàn khác biệt như Aaron. Giờ Snoala dù mới gia nhập đã thế còn bị khuyết mất một cánh tay, lại phải đứng ở tiền tuyến chiến đấu. Nghe rất vô lí, thế mà cả đoàn lại chẳng ai có một lời nghi hoặc nào mà đều thoải mái uống mừng chào đòn cô gia nhập.
Lí do thì cũng đơn giản. Họ tin vào quyết định của đội trưởng Aaron, người có tầm nhìn xa, thông thái và khả năng phi thường. Nếu Snoala được sắp vào vị trí tiên phong, thì không nghi ngờ đó sẽ là nơi tốt nhất để cô đạt được mục đích của mình và cống hiền cho đoàn tuần du phương Bắc.
Với bộ giáp da và thanh kiếm được trao. Snoala nhận ra quân đội này không hề bình thường. Bỏ qua về chất lượng từng người lính, cơ cấu hoạt động này khác với những quân đội thông thường.
Thứ nhất là về số lượng. Việc liên tục phải chiến đấu với quân số ít ỏi này, cứ như thể đây là một nhóm thợ săn lớn chứ không phải là những người sẽ chỉ đứng yên để chịu đựng sự tấn công từ kẻ thù. Thứ hai, thái độ của những người chiến binh này rất kì lạ. Họ tuyệt đối trung thành và tin tưởng Aaron Eatherian dù có vẻ chính họ cũng chưa biết nhiều điều về anh ta. Đây không thể nào chỉ là một nhóm chiến binh du mục bôn ba khắp nơi được.
Sự trung thành và thái độ đó, cứ như những người lính trung kiên với nhà vua mà họ đã thề nguyện trung thành vậy. Nhưng khi vẫn đang suy nghĩ và đặt sự nghi ngờ lên chủ nhân khế ước. Snoala đã bị những người phụ nữ của quân đội này kéo đến để chung vui.
Họ nâng cốc rồi nói chuyện với Snoala.
"Cô đến từ đâu mà da trắng vậy?"
"Ơ—Tôi."
"Cả mái tóc cô nữa, màu bạch kim này tự nhiên quá."
"Nhưng cô hơi thấp, nhỉ?"
"Ư-ừm, tôi--."
"Nhưng thế nhỏ nhắn dễ thương mà. Đôi mắt này cũng không tệ, trải chuốt tí thì--- Hee- hehe=))."
"Ah—mọi người, bình tĩnh..."
Những cô gái hoàn toàn không để Snoala nói lời nào. Đến đây, cô càng chắc chắn về việc đoàn tuần du này chẳng hề bình thường. Những con người cực cực kì lạ.
"Nào, mấy nàng đang khiến thành viên mới khó xử đấy, hỏi chậm thôi."
Người đang đứng ngay sau lưng những người đang sấn vào Snoala chính là Aaron. Anh ta vừa nói vừa nở nụ cười châm chọc hướng về Snoala
BẠN ĐANG ĐỌC
Tiếng hát của những hành trình
ParanormalTên khác: The song of the Journey Sau ba năm qua trận chiến chén thánh. Ba con người đã chuyển đến London. Suy cho cùng, mục tiêu của họ đều rõ ràng. Nhưng khi thực hiện một uỷ thác, họ đã bị lừa đến một nơi xa lạ. Thiên tai, vô vọng và điên cuồng ...