Chương 29 Ma vật

55 8 0
                                    


Trầm Thanh thật sự không biết bản thân là gì.

Cậu chỉ là một sinh viên đại học bình thường ,một nhân loại bình thường vô tình chiếm lấy thân xác của" thanh xà "sống 300 năm cũng tựa như ba tháng, là người không quan tâm điều gì cả.

Cậu sinh ra trong thế giới hòa bình, cũng lớn lên trong khu vực hòa bình ,cậu cũng từng nổi loạn ,cũng từng đánh người, cũng từng bị người đánh, nhưng xưa nay chưa bao giờ cầm đến đao ,cũng chưa từng vì đánh nhau mà tới bệnh viện.

Coi như khi đến thế giới này ,cậu được sống dưới sự bảo vệ của Bạch Tố Chân,đừng nói là khổ, thậm chí so với lúc ở hiện đại còn sung sướng hơn.

Cậu đã quá lâu chưa từng cảm nhận đau đớn.

Cậu đau đớn dữ dội, bên tai chỉ có tiếng ông ông, bản năng bắt đầu phóng thích yêu khí ,bao lấy vết thương tự chữa lành, máu thịt đang không ngừng hồi phục ,nhưng khi hồi phục lại một lần nữa vỡ ra, chảy đầy máu tươi.

Vết thương một lần lại một lần hồi phục như cũ nhưng cũng một lần lại một lần vỡ ra ,cậu cũng đến lần này tới lần khác cảm nhận được đau đớn vô tận.

Trầm Thanh nhịn không được và bưng kính vết thương của mình, co rúm người ,cậu muốn giảm bớt đau đớn này nhưng cũng vô dụng, cậu thậm chí còn cảm thấy càng đau đớn hơn.

Đau quá.

Vì sao ....

Vì sao lại không cầm được máu...

Trầm Thanh vịn vào mép giường ,chậm rãi đứng lên.

Muốn tìm ca ca...

Tìm Bạch Tố Chân.

"Ba!".

Cửa gỗ bị một người thô bạo đá văng ,Trầm Thanh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn ,lại chỉ thấy một thân ảnh cao lớn ,đứng ngược sáng trước cửa ,áo đen ánh lên kim quang ,tản ra ánh sáng nhàn nhạt.

Hắn bây giờ giống như thiên thần hạ phàm, xinh đẹp mà cương đại.

"Bạch ...Tố Chân...?"

Trầm Thanh run giọng gọi hắn.

Một giây sau, người kia liền vọt tới bên cạnh cậu ,duỗi tay bắt lấy bả vai của câụ, bàn tay kia rất nặng ,khiến vết thương càng đau hơn.

Chẳng qua một lát sau Bạch Tố Chân lại buông cậu ra ,đưa tay dứt khoát kéo ra bàn tay đang che lấy vết thương kia ,dung bàn tay của mình đặt lên vết thương của đối phương.

Sắc mặt của Bạch Tố Chân lạnh băng, nhất là cặp mắt kia ,tối om om ,rõ ràng trước đó vẫn còn là một màn đêm đầy sao ,bây giờ chỉ đầy lạnh lẽo ,môi mỏng nhếch lên, rõ ràng có thể nhìn thấy hắn đang tức giận .

Bàn tay che lấy vết thương của Trầm Thanh cũng rất ôn nhu ,Trầm Thanh nhìn hắn không biết vì sao trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp, cảm xúc không bị khống chế ,thuộc về cậu lại không thuộc về cậu.

Yêu khí từ trong miệng tràn ra không ngừng, chữa lành vết thương, lỗ hổng dần khép lại ,nhưng tại thời khắc hoàn toàn khép lại đó là một lần nữa vỡ ra.

Ta cùng Hứa Tiên đoạt nam nhân [Edit]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ