fe

169 17 1
                                    

mặc dù là hoa hướng dương kia
ở nơi rất xa,

( 4 : 0 3 | a + 6 / y / 2 0 0 x )

quang anh dốc ngược chiếc lọ màu xanh nhạt, vài viên nén tròn nhỏ màu hồng phấn xen lẫn trắng tinh rơi ra. anh cho cả vào miệng, đóng nắp lọ lại và chậm rãi nhai như kẹo.

sau gần một tuần, áp thấp mạnh lên thành bão khiến những cơn mưa rả rích trở nên nặng hạt. quang anh chỉ vừa kịp nghe thông báo cắt điện từ bản tin thời sự trên tivi thì bụp, các thiết bị điện đồng loạt tắt và cả căn phòng tối đen như mực.

trái tim anh nảy lên theo mỗi lần gió dập mạnh vào cửa sổ. quang anh trùm chăn kín mít, cuộn thành một cục ở góc giường. anh nhắm chặt hai mắt, tự bao bọc lấy mình và thôi miên bản thân đi vào giấc ngủ. khoảng chừng nửa tiếng sau đó, nỗ lực của anh dường như bắt đầu có kết quả khi quang anh thấy mí mắt mình nặng trĩu và cả người rã rời như mất đi toàn bộ sức lực. tiếng sấm đì đùng kéo đến liên tiếp, một tia chớp rạch ngang qua bầu trời, khiến cả căn phòng sáng bừng lên trong một khoảnh khắc. quang anh lại thu mình hơn nữa, tưởng như cả trái tim đã suýt ngừng đập.

chiếc lọ rung rinh, đổ xuống và lăn lông lốc trên sàn. nhưng chẳng còn ai nhặt nó lên.

1118 ; và giá nhưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ